Đệ Nhất Danh Sách

Chương 766: Quá Thất Đức!


Tuy tiền tuyến xảy ra vấn đề nhưng Vương Uẩn cảm thấy việc này không phải trách nhiệm của hắn. Chung quy những gì cần hắn đều làm hết cả rồi, bây giờ xảy ra chuyện thì liên quan gì tới hắn?
Khổng Đông Hải dường như có chút mệt mỏi, hắn nói với Vương Uẩn:
- Ngươi triển khai điều tra việc này đi, cần phải tra ra hết gián điệp của Vương thị và An Kinh tự cho ta.
Vương Uẩn gật đầu tuân lệnh rồi rời khỏi biệt thự.
Bấy giờ, trong lòng hắn còn có chút đồng tình với chỉ huy tiền tuyến. Chuyện lớn thế này, e rằng con đường trước mắt của đối phương đã khó lòng giữ được.
Khổng Đông Hải là người không chứa nổi hạt cát trong mắt. Làm việc với một người như thể phải vô cùng cẩn thận mới được.
Sở dĩ gọi hắn là ông chủ vì trong cả liên minh hàng rào, không ai dám lấy danh nghĩa độc lập hoàn toàn, tập đoàn như cũ vẫn là tập đoàn.
Vương Uẩn ngồi trên chuyên xe của mình. Kết quả vừa ngồi vào hắn liền phát hiện có điều không đúng, bởi vì lái xe không phải người của hắn.
Bất quá Vương Uẩn vẫn bất động thanh sắc quan sát tình huống ven đường, không vạch trần chuyện này.
Một lát sau, xe bỗng chạy vào đường lạ, không phải đường tới cơ quan tình báo hay nhà riêng của Vương Uẩn.
Hơn nữa, phía trước hay sau đều có xe đột nhiên rẽ từ trong ngõ hẻm ra bọc hậu. Vương Uẩn nhớ rõ biển số của những chiếc xe này. Đây đều là xe của hệ thống tình báo, nằm dưới sự cai quản của phòng tình báo số 3.
Sắc mặt Vương Uẩn âm trầm, mãi tới tận lúc này hắn cũng chẳng thèm nói nhiều nửa lời với tên tài xế lạ lẫm trước mặt.
Vào lúc xe sắp rẽ qua một ngã tư, Vương Uẩn hừ lạnh một tiếng. Bầu không khí trong xe bỗng xáo động, tài xế bị xung lực to lớn đẩy ngã vào tay lái, đầu đụng tới chảy máu.
Cửa xe hai bên chỗ ngồi của Vương Uẩn bị ép tới văn ra ngoài. Bản thân hắn thì xoay người nhảy khỏi xe, vì quán tính mà lăn vài vòng mới dừng lại.
Xe phía sau dừng lại, Vương Uẩn thấy có người cầm súng đi xuống.
Vương Uẩn không kịp nghĩ nhiều, hắn giơ tay vươn về phía chiếc xe đó, xoay tay một cái, tiếng nổ trầm đục ầm ầm vang lên, pháo khí từ tay hắn bắn ra, va chạm với chiếc xe khiến nó bị phá hủy. Xe bị ngoại lực chèn ép lật nghiêng sang một bên!
Vương Uẩn đứng dậy kéo kéo cà vạt trên tây trang, nhanh chóng quay về phòng bí mật của mình!
Hiện tại hắn không thể rời khỏi hàng rào, chỉ sợ hiện tại khắp nơi trong hàng rào đều bị quân đội bao vây.
Trong hàng rào dám ám sát người quản lý cục tình báo, đây không phải việc trưởng phòng hai phòng kia dám làm, nhất định là lệnh của Khổng Đông Hải!
Khổng Đông Hải vừa rồi bảo hắn quay về điều tra chuyện gián điệp, kỳ thật chỉ là kế hoãn binh, chỉ có khi hắn rời khỏi biệt thự thì đối phương mới có thể đảm bảo an toàn, hạ lệnh lùng bắt!
Thế nhưng Vương Uẩn nghĩ không ra, vì sao Khổng Đông Hải tự nhiên lại muốn bắt hắn? Tuy chuyện của tiền tuyến có quan hệ với hắn nhưng trách nhiệm đâu phải hoàn toàn thuộc về hắn.
Vương Uẩn chạy như điên trên đường, không ít cư dân đã tỉnh ngủ mà thông qua cửa sổ tò mò đánh giá hắn.
Vương Uẩn thầm cảm thấy bất đắc dĩ, nếu là ban ngày trên đường nhất định có không ít người. Bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể hòa vào dòng người trốn thoát. Thế nhưng hiện tại là nửa đêm, trên đường không có ai cả. Hắn rất dễ trở thành mục tiêu gây chú ý.
Đột nhiên, Vương Uẩn chậm rãi dừng bước. Phía đầu đường đối diện hắn đang có Đại đội trưởng Tiền Thích Văn dẫn theo binh sĩ dựng chướng ngại vật trên đường, thế nhưng đây không phải chuyện quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là bên cạnh Tiền Thích Văn là mười thuộc hạ của hắn đang bị khống chế. Sau lưng mỗi người đều bị một họng súng chĩa vào.
Cấp dưới thấy Vương Uẩn xuất hiện thì hô to:
- Trưởng quan, ngươi đi đi, đừng lo cho chúng ta!
Vương Uẩn thầm cười khổ trong lòng, hắn đi thế nào cho được?
Hắn giơ hai tay lên, chậm rãi đi qua:
- Ta là người quản lý cục tình báo Vương Uẩn. Ta muốn gặp ông chủ, ta trong sạch!
Tiền Thích Văn cười lạnh:
- Trong sạch của ngài không do chính ngài định đoạt. Vào phòng giam cơ mật, giải thích với đồng sự của ngài đi.
Nói xong, vài binh sĩ cảnh giác mười phần tới gần Vương Uẩn. Vốn họ còn tưởng Vương Uẩn sẽ không để ý tới an toàn của cấp dưới mà phản kháng. Thế nhưng từ từ, họ phát hiện Vương Uẩn thật sự đầu hành.
Thuộc hạ của Vương Uẩn có phần tuyệt vọng:
- Trưởng quan, ngươi không cần vì chúng ta mà ở lại. Họ không ngăn được ngươi.
Vương Uẩn cười:
- Chạy đi đâu. Họ chắc chắn đã bố trí thiên la địa võng chờ ta. Như thế cũng tốn, tránh cho ta tốn sức.
Đám thuộc hạ im lặng, họ hiểu rõ đây chỉ là Vương Uẩn kiếm cớ an ủi họ mà thôi. Trước kia dù là tình huống khó khăn thế nào thì Vương Uẩn cũng chưa bao giờ thất thủ chịu trói.
Họ còn chưa nói hết thì binh sĩ bên cạnh đã dùng cán súng đánh ngất Vương Uẩn, nhanh chóng đưa hắn tới phòng giam bí mật.
Đám thuộc hạ của Vương Uẩn thấy một màn này thì tức giận mà la hét điên cuồng, thế nhưng chỉ có thể bất lực đứng nhìn.
Đợi khi Vương Uẩn tỉnh lại, hắn đã ngồi trong phòng thẩm vấn lạnh như băng, hai tai bị còng lại. Đồ đạc trên người đều bị lấy đi sạch, dù là giày cũng chẳng còn. Chỉ còn mỗi áo sơ mi trắng cùng quần tây.
Vương Uẩn đạp chân lên mặt đất, ánh đèn trên đỉnh đầu có chút ảm đạm âm trầm.
Bấy giờ, cửa phòng bị đẩy ra, trưởng phòng phòng một của cục tình báo đi vào, cười nói với Vương Uẩn:
- E rằng chính Vương trưởng quan cũng không ngờ sẽ có ngày bản thân ngồi ở đây?
Trong lúc nói chuyện, Lỗ Tiếng không đi vào mà chỉ đứng ngay cửa phòng, chẳng dám tùy tiện tới gần.
Vương Uẩn tỉnh táo nói:
- Không cần nhiều lời, nói thẳng đi. Hiện tại ta là tù nhân, Lỗ trưởng phòng đứng xa như thế chẳng lẽ là sợ một tên tù nhân như ta à?
Lỗ Tiếng cười:
- Vương trưởng quan quả thật khác với người bình thường, tới nhà giam cơ mật vẫn có thể khí định thần nhàn như thế. Bất quá ta đúng là không dám tới gần, chung quy ta cũng đâu phải siêu phàm giả.
- Vì sao bắt ta?
Vương Uẩn nói:
- Ta muốn gặp Khổng Đông Hải.
- Bắt đầu kêu luôn cả tục danh của ông chủ rồi?
Lỗ Tiếng kéo một cái ghế tới ngồi trước cửa, cười nói từ phía xa:
- Chỉ là hiện tại ông chủ sao có thể tới nơi này gặp ngươi? Nói đi, ngươi liên thủ với Khánh thị bằng cách nào? Việc tiền tuyến Khổng thị bị Vương thị ám hại liên quan gì tới ngươi?
Vương Uẩn nghe vậy thì ngây ngẩn cả người. Chuyện nghi ngờ hắn có qua lại với Vương thị hắn hiểu. Thế nhưng Khánh thị là sao, từ khi nào hắn quen biết người của Khánh thị?
Kết quả bấy giờ, Lỗ Tiếng lấy một xấp hình từ trong túi áp ra ném lên mặt bàn trước mặt Vương Uẩn:
- Xem chút đi, đây là tin tức chúng ta vất vả lắm mới tìm được.
Vương Uẩn nhìn tới thì phát hiện quang cảnh trong ảnh chụp là ở Thánh Sơn. Trong ảnh, hắn như đang thì thầm to nhỏ gì đó với La Lam…
Trí nhớ của Vương Uẩn rất tốt, vì thế chỉ dựa vào góc độ hắn cũng có thể hồi tưởng được khi ấy người ngồi ở chỗ chụp được những góc chụp này chỉ có đại lừa dối mà thôi.
Giờ khắc này, Vương Uẩn thầm chửi ầm trong lòng. Nhâm Tiểu Túc, đại lừa dối, đám người Tây bắc các ngươi thật sự là quá thất đức rồi?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận