Đệ Nhất Danh Sách

Chương 980: Sạch Sẽ


Phía trên kết giới, thanh âm đạn đánh lén va chạm như tiếng chuông đồng không ngừng gõ vang trên đỉnh đầu đám người.
Không thể không nói, kết giới này thật sự rất chắc chắn, đã trúng 15, 16 viên đạn vẫn chưa bị phá vỡ. Hơn nữa còn có thể kiên trì thật lâu.
Bờ vai Dương Tiểu Cận vẫn còn đau. Khoảng thời gian ở Tả Vân sơn nàng dùng súng quá nhiều, khiến bờ vai thiếu chút đã bị phế bỏ. Vết thương này không chỉ một hai là có thể khỏi hẳn.
Nhưng nàng vẫn tiếp tục cau mày bắn kết giới, sức giật của mỗi một phát súng khiến vết thương nơi vai đau đớn vô cùng. Có điều nàng chẳng thèm quan tâm.
Giờ này khắc này, Dương Tiểu Cận chỉ cảm thấy, lần này Nhâm Tiểu Túc vùi thân vào nguy hiểm, nàng không thể vắng mặt.
Siêu phàm giả bên trong kết giới vội vàng điều khiển bổ sung chỗ vết nứt. Tuy nhiên, tốc độ của hắn không nhanh bằng tốc độ bắn của đối phương!
Hơn nữa, tay súng bắn tỉa kia không hề có ý định sẽ ngừng lại. Mỗi phát súng đều bắn vào cùng một nơi.
Từng phát lại từng phát, nhanh chóng lại dày đặc, phảng phất không có điểm dừng.
Chẳng biết tại sao, siêu phàm giả trong kết giới bỗng có phần sợ hãi, hắn nhìn vết nứt như mạng nhện càng lúc càng lớn. Đây là lần đầu có người cố chấp muốn đánh nát kết giới của hắn như thế.
Thế nhưng tới một lúc, thanh âm thủy tinh vụn vỡ vang lên. Kết giới lam sắc chậm rãi đổ sụp, hóa thành bụi tiêu tán.
Trong nháy mắt này, siêu phàm giả phun máu tươi không chỉ, nhận lấy phản phệ to lớn!
Một gã siêu phàm giả khác thấy kế hoạch đã thất bại liền vội vàng rời đi.
Hắn không thèm quan tâm đồng bạn bị thương tới thổ huyết mà chạy. Không phải hắn lãnh huyết vô tình mà đây là kết quả sau quá trình huấn luyện của họ. Một khi kế hoạch thất bại, bản thân phải nhanh chóng rút lui khỏi, không cần nghĩ cách cứu viện người khác.
La Lam nhìn Dương Tiểu Cận trên nhà cao tầng cách đó không xa. Đối phương đội mũ lưỡi trai, ăn mặc áo tơi, bắt đầu khóa chặt mục tiêu trong kính ngắm.
"Hai vợ chồng đều tới a, ngươi có cảm giác như thấy thần binh thiên tướng không…"
La Lam hưng phấn nói.
Chu Kỳ bất đắc dĩ:
"Ngươi cũng là siêu phàm giả mà. Sao không nghĩ cách nâng cao năng lực của mình thay vì chỉ dựa vào người khác."
La Lam nghĩ nghĩ rồi giải thích:
"Năng lực của ta có phần tàn khốc. Các binh sĩ vì Khánh thị bán mạng lâu như vậy. Sau khi chết vẫn không thể an yên. Nghĩ thế nào ta cũng không đành lòng."
"Tùy ngươi vậy…"
Chu Kỳ đột nhiên cảm giác giác đối với năng lực của mình, La lam có phần mâu thuẫn. Rõ ràng hắn có thể rất lợi hại nhưng La Lam lại không nguyện ý dùng.
Đơn giản vì La Lam cảm thấy Anh Linh Thần Điện không thể khiến cho anh linh yên nghỉ.
Hắn không đành lòng nhìn các chiến sĩ sau khi chết lại phải trầm luân trong vô hạn hắc ám tại Anh Linh Thần Điện. Đối với La Lam mà nói, loại hắc ám kia như một sự trừng phạt vì đã thoát khỏi quy luật sinh tử của tự nhiên.
Lúc này, âm thanh súng ngắm vang lên, chỉ với một phát súng, siêu phàm giả nọ né tránh và ngã xuống đất không còn động đậy.
Sau vài giây đồng hồ, thi thể sát thủ dần phai nhạt, mãi đến khi hóa thành vô hình.
Dương Tiểu Cận nhíu mày, chẳng lẽ là một loại năng lực siêu phàm?
Nghĩ tới đây, Dương Tiểu Cận chuẩn bị xuống lầu liền chạy tới. Nàng biết Nhâm Tiểu Túc không muốn bỏ qua bất kỳ sát thủ nào.
Không đợi nàng đứng dậy, lão Hứa đã đi tới, Hắc đao trên tay không ngừng nhỏ máu.
Lão Hứa nhấc tay phất tay ra hiệu cho Dương Tiểu Cận, ý bảo siêu phàm giả đã chết.
Năm phút đồng hồ trước chiến đấu của lão Hứa đã kết thúc một cách gọn gàng mà linh hoạt. Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc không cho nó tới bảo vệ La Lam mà để lão Hứa yên lặng ẩn giấu ở chiến trường ra, tránh đối phương có loại kỹ năng chạy trốn giống Ám Ảnh Chi Môn.
Dương Tiểu Cận đi xuống lầu tụ họp cùng Nhâm Tiểu Túc, La Lam thấy nàng xong thì khuôn mặt lập tức trở nên tươi cười đón chào:
"Đã lâu không gặp a Tiểu Cận cô nương, phiền ngươi tự đến Lạc thành một chuyến..."
"Chúng ta vừa mới gặp tại Tả Vân sơn…. "
Dương Tiểu Cận bình tĩnh nói:
"Không cần cám ơn ta, tạ Nhâm Tiểu Túc a."
"Các ngươi là một đôi mà, cảm tạ ai cũng vậy thôi…"
La Lam vui tươi hớn hở cười nói.
Dương Tiểu Cận nhìn hắn một cái, cũng không phản bác những lời này.
Chiến đấu phía bên Nhâm Tiểu Túc cũng đã kết thúc. Hắn mặc thiết giáp, trong tay kéo một siêu phàm giả đang hấp hối. Một đường kéo tới trước mặt mọi người.
Thiết giáp vang lên âm thanh trầm trọng trên đường đi. Vài cư dân lặng lẽ nhìn ra ngoài, khi họ thấy thiết giáp và Dương Tiểu Cận đội mũ lưỡi trai thì nhất thời nhớ tới tượng điêu khắc trên Vọng Xuân Môn.
Có người kích động, nguyên lai là thần thủ hộ lại tới Lạc thành, báo thù vì tổng biên Giang Tự.
Thiết giáp bắt đầu lùi về, rất nhiều người muốn lén nhìn bộ dáng của Nhâm Tiểu Túc, nhưng không đợi bọn họ thấy rõ thì Nhâm Tiểu Túc đã kéo nón áo mưa lên.
Hắn kéo thủ tới chỗ Giang Tự gặp chuyện không may rồi yên lặng đứng vững. Dương Tiểu Cận, La Lam, Chu Kỳ đều không đi tới quấy rầy hắn.
Nhâm Tiểu Túc cúi đầu, nón áo mưa màu đen phủ một cái bóng bao phủ nửa mặt hắn. Thế nhưng mọi người đều cảm nhận được sự khổ sở của thiếu niên.
"Những người giết người, ta đã giết một ít… "
Nhâm Tiểu Túc ném sát thủ trong tay xuống đất rồi đứng đầu phố mà nói:
"Kỳ thật ta đã sớm nghĩ tới chuyện sẽ có người muốn giết ngươi. Lúc đó ta nên đưa ngươi tới Tây Bắc mới đúng. Cơ mà ta biết ngươi sẽ không đi, vì chỉ có nơi trung lập như Lạc thành cùng thế lực như Thanh Hòa mới có thể cho ngươi thân phận trong sạch làm chuyện ngươi thích. Nhưng nếu ta biết ngày hôm nay tới sớm như vậy, ta sẽ đánh ngất ngươi rồi mang ngươi đến Tây Bắc a."
"Trước kia ta có cảm giác mơ hồ, dường như thời đại này có chút vấn đề. Cho đến cái ngày biết tin ngươi chết, rốt cục ta cũng xác định được vấn đề ở đâu… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ta biết người chết không thể phục sinh. Nếu như sinh mệnh là vô hạn thì cuộc đời sẽ vô cùng đơn bạc. Nhưng ta cảm thấy thế giới này không thể không có người như ngươi. Cho nên ta muốn hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý trọng sinh bằng một phương thức khác hay không?"
La Lam đứng gần đó ngây ngẩn cả người, Nhâm Tiểu Túc nói lời này sao có phần giống hắn lúc trước thế kia?
Nhâm Tiểu Túc cũng không kiêng kỵ La Lam, chỉ yên lặng nhìn không khí trước mắt.
Thế nhưng qua một giây đồng hồ, hai giây... Một phút đồng hồ, hai phút, lần đầu tiên Nhâm Tiểu Túc cảm giác thời gian trôi qua dài dằng dặc và dày vò là như thế.
Điều khiến hắn mất mát là Giang Tự không xuất hiện như những anh linh khác.
Giang Tự đã đi, đã thật sự siêu thoát.
Sạch sẽ như cuộc đời hắn vậy. Thời điểm ra đi không có nửa phần hối hận, cũng không có nửa phần dây dưa dài dòng.
Thản nhiên mà lại thong dong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận