Đệ Nhất Danh Sách

Chương 552: Mười Hai Kỵ Sĩ

Mới đầu Nhâm Tiểu Túc còn tưởng hai con hàng này tính lừa hắn tới nơi hoang dã động thủ. Kết quả lại không ngờ, thì ra người ta đang làm chuyện tốt.
Rốt cục thân phận đối phương là gì mà trưởng thành xong lại phải ra ngoài thị trấn trải nghiệm cuộc sống của lưu dân?
Đầu tiên, đối phương chắc chắn là người trong hàng rào.
Có phải siêu phàm giả không còn phải xem xét thêm. Nhâm Tiểu Túc quan sát đường đi uyển chuyển, không để lộ sơ hở cho người khác tấn công, xem ra đối phương cũng chẳng phải người bình thường.
Lão Lý nhìn Nhâm Tiểu Túc, cười nói:
- Ngươi là lưu dân?
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Ừ.
Sau đó, Nhâm Tiểu Túc không cũng không giải thích thêm gì, nói nhiều sai nhiều.
Chỉ thấy lão Lý gật đầu:
- Dù sao trông ngươi cũng không giống người trong hàng rào. Cư dân hàng rào không có ánh mắt giống ngươi.
Nhâm Tiểu Túc buồn bực, ánh mắt hắn làm sao?
Vì chuyện này mà đường đi chậm trễ mất nửa ngày. Mãi tới khi chạng vạng thì khoảng cách tới hàng rào 74 vẫn còn 100 ki lô mét nữa.
Lão Lý nghĩ nghĩ rồi nói:
- Bằng không chúng ta cắm trại ở đây đi. Sáng mai dậy sớm lên đường? Xin lỗi nha, vì chuyện của chúng ta mà chậm trễ thời gian của ngươi.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Các ngươi cho ta quá giang đã là tốt lắm rồi. Ta tự đi thì không biết bao giờ mới tới nơi.
Phía sau xe việt dã có để đồ, trong lúc hỗ trợ dọn đồ ra, Nhâm Tiểu Túc phát hiện thời gian ở lại trên núi của đối phương không ngắn.
Gia vị đem theo không ít, cũng chẳng biết hai người này muốn làm gì ở trên đó nữa.
Lão Lý gọi đồ đệ của mình:
- Tần Sanh, ngươi đốt đuốc lên đi. Ta đi bắt hai con thỏ.
Nói xong, lão Lý rút một cây chủy thủ ra rồi đi vào rừng, để lại một mình Tần Sanh hành động mau lẹ. Nhâm Tiểu Túc ở bên cạnh nói:
- Các ngươi thường xuyên đi lại ở nơi hoang dã à?
Nhâm Tiểu Túc thấy động tác nấu cơm của Tần Sanh rất điêu luyện liền hỏi. Phải biết, dù có cầm được đá đánh lửa cũng chưa chắc nhóm lửa được, đơn giản vì họ không có kinh nghiệm.
Tần Sanh cười nói:
- Ta theo lão sư đi qua nhiều nơi, đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường.
Nhâm Tiểu Túc không nói gì.
Hắn cảm thấy hai người này có chút thần bí. Tần Sanh với màu da ngăm đen, dáng người cân xứng, nhìn qua chẳng khác nào một con báo săn trong rừng, trông tráng kiện vô cùng.
Người bình thường sẽ không có khí chất như vậy.
Tần Sanh đốt đuốc, lại cầm mấy cành cây chống một cái chảo lên, bỏ trứng gà rừng vào trong đó rồi cười nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Trứng gà bình thường chỉ cần 10 phút là được. Thế nhưng trứng gà rừng thì cần 15 phút lận. Bất quá mùi thơm vượt xa trứng gà trong hàng rào, ăn rất ngon.
Lúc lão Lý bắt được hai con thỏ về, hắn cười nó:
- Sau vài chục năm, gà rừng ở nơi hoang dã có biến hóa lớn lắm. Còn gà trong hàng rào thì vẫn vậy. Theo ta thấy, nên dỡ tường rào ra, để người trong hàng rào có thể đi lại thoải mái. Như vậy con người mới biết bản thân phải đối mặt với cái gì trong tương lai, cũng nhanh chóng thích ứng với thế giới này hơn.
- Để người hàng rào ra ngoài đi vài vòng?
Nhâm Tiểu Túc nhớ tới cuộc sống trong hàng rào, cảm thấy không chắc tình hình sẽ tốt hơn nên nói với lão Lý:
- Vậy thú hoang sẽ càng “thoải mái” hơn.
Lão Lý:
- …
Bầu không khí trầm mặc hai phút, lão Lý thật sự không biết nên nói tiếp thế nào!
Vào lúc trứng gà rừng vừa chín, âm thanh động cơ xe vang tới từ xa.
Nhâm Tiểu Túc nhìn về hướng đó thì thấy có hơn 10 chiếc xe đang di chuyển trên đường.
Nhâm Tiểu Túc tỉ mỉ đánh giá đoàn xe, sắc mặt nhất thời không tốt!
Hắn quay đầu nói với lão Lý và Tần Sanh:
- Cái này… Ta thấy không khỏe nên đi trước một bước, cảm tạ hai vị đã cho đi nhờ!
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc đứng dậy muốn chạy thì lão Lý hô:
- Lấy hai cái trứng gà ăn trên đường đi.
Trong lúc nói chuyện, Nhâm Tiểu Túc trực tiếp quay lại mò một cái trứng gà trong chảo rồi chạy mất…
Lão Lý và Tần Sanh nhíu mày nhìn bóng lưng của Nhâm Tiểu Túc.
Tần Sanh hiếu kỳ hỏi:
- Lão sư, ngươi cảm thấy hắn là người thế nào?
- Không biết, dù sao cũng không đơn giản…
Lão Lý nói:
- Tính tình hướng nội, không phải lưu dân bình thường, có thể là siêu phàm giả.
- Vì sao hắn chạy?
Tần Sanh khó hiểu hỏi.
- Khả năng đoàn xe kia đuổi giết hắn chăng?
Lão Lý đoán:
- Hay có liên quan tới chuyện xảy ra ở hàng rào 73 lần trước. Quay về hỏi Thanh Khê Ca xem sao. Lúc ấy hắn theo Hỏa Chủng tới hàng rào 73, hỏi xem hắn từng gặp qua thiếu niên như thế chưa.
Sau một khắc, đoàn xe đã tới trước mặt hai thầy trò. Cửa sổ xe được hạ xuống, một nữ nhân hỏi:
- Các ngươi có thấy một thiếu niên đi về hướng này không?
Tần Sanh há hốc mồm:
- Ngươi là… Lý Nhiên?
Lý Nhiên thấy bản thân được người khác nhận ra thì mừng thầm trong lòng:
- Khục khục. Đúng, là ta.
Kết quả vừa nói xong đã bị người khác đẩy ra, đối phương mở cửa xe, nhảy xuống:
- Xin chào, ta là đạo diễn Mục Vãn Ca. Các ngươi có thấy một thiếu niên đi về hướng này, muốn tới hàng rào 74 không?
Lời này khiến lão Lý và Tần Sanh đều bối rối.
Họ còn tưởng đoàn xe tới đây để truy sát Nhâm Tiểu Túc, kết quả bây giờ phát hiện cũng không nghiêm trọng như họ nghĩ.
Được một đạo diễn và nữ minh tinh đuổi theo, rốt cuộc thiếu niên kia đã làm gì vậy?
Lúc này Nhâm Tiểu Túc vừa đi đường vừa thầm mắng. Không phải nói 5 ngày sau mới khởi hành à. Sao hắn vừa rời đi thì đám người này đã đuổi tới? Đúng là âm hồn bất tán, để hắn yên tĩnh vài ngày không tốt sao!
Xem ra nam nhân không thể quá giỏi, bằng không phiền toái sẽ rất nhiều. Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nghĩ.
Ở một phía, lão Lý nhìn Lý Nhiên và Mục Vãn Ca, cười nói:
- Không biết, chúng ta không thấy.
- Chẳng lẽ đã vượt qua rồi?
Mục Vãn Ca nghi ngờ:
- Hắn không lái xe, không nên đi nhanh như vậy mới đúng.
- Tiếp tục đuổi theo! Hắn nhất định đã lấy được xe…
Lý Nhiên nói.
Nói xong, đoàn xe lần nữa xuất phát, bỏ lại hai người lão Lý và Tần Sanh rối bời.
- Lão sư, ngươi cảm thấy vì sao họ đuổi theo thiếu niên kia? Hơn nữa hai người nọ còn là đại minh tinh và đạo diễn có tên tuổi…
Tần Sanh nói không nên lời.
Lão Lý im lặng một hồi:
- Ta cũng không biết, việc lạ năm nào cũng có. Cơ mà năm nay hình như nhiều hơn…
- Bất quá, lão sư, ngươi cảm thấy họ có nói dối chúng ta không?
Tần Sanh hỏi.
- Sống trên đời sao có thể thành thật được. Ta dạy ngươi làm người chính trực nhưng không có nghĩa kêu ngươi không gạt người…
Lão Lý cười nói:
- Hai chuyện này không mâu thuẫn.
- Thật sự không mâu thuẫn?
Tần Sanh nghi ngờ hỏi.
- Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa…
Lão Lý nhóm thêm củi cho đống lửa:
- Mau nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị lên núi. Đây là thử thách cuối cùng của ngươi. Tới lúc đó ngươi phải tay không bò lên. Chết là hết, nếu sống, ngươi sẽ trở thành một Kỵ Sĩ thứ mười hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận