Đệ Nhất Danh Sách

Chương 593: Đại Lừa Đảo

Trong căn nhà nhỏ ở thị trấn bên ngoài hàng rào 61, thiếu niên Tần Sanh đang ghi chép vào một cuốn vở, bên cạnh đó là một ngọn nến:
“10 giờ sáng, ngày 7 tháng 12, Nhâm Tiểu Túc đi tới quán rượu như bình thường, tới 7 giờ tối thì rời đi. Không có gì bất thường, không nghe thêm được tin tức gì.
Mục tiêu Nhâm Tiểu Túc về nhà, trong nhà chỉ có âm thanh lật sách.
Nhâm Tiểu Túc vẫn kiếm được tạp chí trên thị trấn, có vẻ là được tiên sinh kể chuyện tặng, không có chứng cứ xác thực.”
Đây là ghi chép sinh hoạt hằng hằng về Nhâm Tiểu Túc của Tần Sanh, mà bên cạnh hắn là máy ghi âm.
Máy ghi âm không dùng để nghe lén, đặt trong nhà hắn vẫn nghe được tiếng động phát ra từ căn nhà của Nhâm Tiểu Túc.
Đây cũng là nguyên nhân Tần Sanh muốn làm láng giềng với Nhâm Tiểu Túc.
Thiết bị có thể mang theo tùy thân, chạy bằng pin.
Khi nào pin dùng hết sẽ có thành viên tình báo của Thanh Hòa tới đổi pin mới.
Tần Sanh tới nơi này với nhiệm vụ trong người. Đúng là sau khi thành Kỵ Sĩ, người này phải sống trong thị trấn một năm.
Thế nhưng đều là thị trấn bên ngoài Lạc thành, sẽ không đi xa như Tần Sanh.
Chung quy Kỵ Sĩ cũng không tiện ở lâu trên địa bàn người khác, rất dễ khiến những tập đoàn khác hiểu lầm. Hiện tại mọi người không lo kịp như vậy.
Tần Sanh viết xong đoạn ghi chép này thì lấy một cuốn vở khác ra, bắt đầu ghi lại sinh hoạt hằng ngày của mình. Hắn nghĩ nghĩ một lúc rồi ghi mấy chữ vào:
“Ngày 7 tháng 12, đánh bài.”
Sau đó, hết rồi…
Không phải Tần Sanh không muốn ghi nữa mà hôm nay trừ đánh bài ra hắn cũng không làm gì khác!
Trước khi tới thị trấn hàng rào 61, sổ ghi chép hằng ngày của hắn ghi rất nhiều thứ, có miêu tả huấn luyện hắn trải qua, cũng có miêu tả cảnh sắc hoang dã hắn nhìn thấy. Ví dụ như buổi tối ăn cá, lão sư dạy hắn dùng bùn đất làm bẫy, dụ cá tiến vào.
Đương nhiên, Tần Sanh không được viết về những thử thách mình đã làm để trở thành Kỵ Sĩ. Điều này khiến hắn có phần tiếc nuối. Nếu ghi sẽ khiến người ta có cảm giác vinh quang hơn.
Những ngày tháng rực rỡ được nhảy dù, mỗi lần nhớ tới đều khiến huyết dịch Tần Sanh sôi trào.
Đáng tiếc, hiện tại thời đại trở nên khó khăn hơn nên hắn không được chơi nữa. Sân bay tập đoàn Thanh Hòa đã sớm bị bỏ hoang, chiếc máy bay cánh quạt nhỏ cuối cùng cũng bị thu vào nhà kho.
Tần Sanh nhìn nhật ký mình viết, từ khi hắn tới thị trấn này, sinh hoạt mỗi ngày liền thay đổi, toàn là đánh bài thôi.
Ngày 5 tháng 12, đánh bài.
Ngày 6 tháng 12, đánh bài.
Ngày 7 tháng 12, đánh bài.
Tần Sanh cảm thấy bản thân không thể sa đọa thế này được, hắn phải thay đổi mới được.
Ngày 8 tháng 12, đánh bài.
Nhâm Tiểu Túc ngồi trong nhà đọc tạp chí hi vọng số ngày 8 tháng 12, chủ yếu để đọc về hành trình của La Lam.
Kết quả Nhâm Tiểu Túc phát hiện, sau khi tới Vương thị, La Lam cũng chẳng làm chính sự gì, cứ như đi du lịch vậy.
Nhâm Tiểu Túc đặt tờ tạp chí lên bàn.
Sau đó nằm trên ghế trong sân nhìn trời. Hắn từng đọc được trong một cuốn sách của hàng rào 88, trước tai biến, nhân loại không thể nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao, ánh sáng lấp lóe thế này.
Cho nên, thứ bị hủy diệt trong tràng tai biến kia là nhân loại chứ không phải toàn bộ thế giới.
Đối với thế giới này mà nói, con người là sinh vật cực kỳ nhỏ bé.
Ngày hôm sau, bốn người vẫn như ngày thường tới quán rượu đánh bài. Dường như cuộc sống trở nên yên tĩnh hơn. Chỉ là trên đường về nhà, Nhâm Tiểu Túc gặp một người khiến hắn ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy trước mặt hắn là một lão đầu phong trần mệt mỏi. Trong tay lão nhân có một cây cờ, trên lá cờ phấp phới có ba chữ Thần Toán Tử…
Thần Toán Tử thấy Nhâm Tiểu Túc thì đi nhanh tới:
- Thiếu niên, ta thấy ngươi có cốt cách kinh kỳ. Ngày sao ắt có đại phúc báo.
Nhâm Tiểu Túc nhíu lông mày, lần trước con hàng này còn nói hắn gặp phải tai ương huyết tinh… Không đúng, là mang tới tai ương huyết tinh cho người khác.
Lần này vừa gặp lại bảo hắn có đại phúc báo?!
Thần Toán Tử vuốt vuốt chòm râu, cười nói:
- Thiếu niên, ta thấy mệnh ngươi hợp với hướng Tây bắc, không nên dừng lại ở đây. Phải mau chóng về Tây bắc đi!
Thần Toán Tử vuốt chòm râu, cười bí ẩn, trông vô cùng tiên phong đạo cốt, cao thâm bí ẩn. Nếu rửa sạch mặt mẽ rồi đổi thêm bộ quần áo tươm tất thì quá tốt rồi.
Nhâm Tiểu Túc tức giận nói:
- Cói gì mà hợp với hướng Tây bắc?
- Vì ta tính được nơi đó có rất nhiều người chờ ngươi về!
Thần Toán Tử thần bí nói.
Nhâm Tiểu Túc độc miệng:
- Ta biết ngươi là người của cứ điểm 178. Trương Tiểu Mãn đã nói ta biết rồi, ngươi chẳng qua là muốn tay quay về cứ điểm 178 thôi. Chuyện của ta chưa làm xong, không đi!
- Ha ha ha ha ha, xấu hổ quá:
Thần Toán Tử thiếu chút nữa quăng cái quạt trong tay xuống đất:
- Cái tên Trương Tiểu Mãn miệng rộng này!
Dọc theo con đường, Thần Toán Tử vội vàng tới hàng rào 74 trước vì hắn nghe nói chỗ đó rất nhanh là bị sập đổ. Thế nhưng không chờ hắn kịp tới nơi thì hàng rào 74 đã sập rồi.
Vì thế, Thần Toán Tử lại đi tìm nhóm nạn dân. Tới khi hắn tìm thấy đám nạn dân thì Nhâm Tiểu Túc và hai thầy trò Tần Sanh đã rời khỏi.
Thần Toán Tử phải hỏi qua rất nhiều người mới tìm được một chút tin tức về Nhâm Tiểu Túc. Không hỗ là thành viên tình báo lão luyện, Nhâm Tiểu Túc đã kín tiếng như thế vẫn bị Thần Toán Tử tìm được, một đường đuổi tới hàng rào 61.
Phải biết, Thần Toán Tử không hề đi xe, hắn là đi bằng hay chân tới đây, chạy tới mức sắp gầy trơ xương luôn rồi.
Lương khô đã ăn xong, điện thoại vệ tinh hết pin, trong rừng núi hoang vắng thì điện đâu mà sạc pin. Hiện tại đối với cứ điểm 178 mà nói, Thần Toán Tử đã là nhân viên mất liên lạc rồi!
Hắn đã đảm như vậy mà vẫn muốn lừa dối Nhâm Tiểu Túc về Tây bắc trước.
Cơ mà!
Hắn mới nói được vài câu đã bị Nhâm Tiểu Túc vạch trần. Thần Toán Tử thầm hận, đợi hắn về Tây bắc mà không đánh cho Trương Tiểu Mãn kêu cha gọi mẹ hắn sẽ chạy thêm một ngàn dặm nữa!
Nhâm Tiểu Túc tiếp tục đi về nhà.
Thần Toán Tử đi theo sau:
- Trung Nguyên sắp loạn lên rồi.
Ngươi xem đi, ngươi mà tiếp tục ở lại đây thì loạn càng thêm loạn, tội người ta lắm… !
Nhâm Tiểu Túc kỳ quái nhìn tên đại lừa đảo này. Tên này thật sự tới đây để khuyên hắn về Tây bắc chứ không phải sỉ vả hắn?
- Ở Trung Nguyên, dù ngươi đi tới đâu cũng trở thành phần tử nguy hiểm trong mắt mọi người đúng không…
Đại lừa đối đi theo Nhâm Tiểu Túc, vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Nhưng quay lại cứ điểm 178 lại khác. Cứ điểm 178 là nhà của ngươi. Mọi người còn mong ngươi càng thêm lợi hại, đâu có ai sợ ngươi đâu?
Nói một hồi cũng đi tới nhà Nhâm Tiểu Túc, hắn tính nhốt đại lừa đảo ngoài cửa. Kết quả đại lừa đảo lại dùng nửa người chắn ngang.
Nhâm Tiểu Túc chỉ có thể bất đắc dĩ để hắn vào. Đại lừa đảo nói không sai, quan hệ giữa hắn và cứ điểm 178 rất tốt. Tỷ như với Trương Tiểu Mãn, Tiêu Tiểu Thần, Phó Nhiêu, Lâm Bình An… chẳng hạn, họ đều như người nhà của hắn.
Cho nên, dù hắn không muốn nghe đại lừa đảo nói nhưng những lời của đại lừa đảo cũng không khiến Nhâm Tiểu Túc khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận