Đệ Nhất Danh Sách

Chương 666: Vương Thị Và An Kinh Tự

- Hợp tác…
Dương Tiểu Cận cảm khái:
- Hợp tác một hồi thì thành nha hoàn luôn?
Nhâm Tiểu Túc vội giải thích:
- Vốn ta tính ngụy trang thành trợ lý của nàng.
Kết quả trong một lần cứu nàng, nàng gọi ta một tiếng lão gia, sau đó liền bắt đầu diễn kịch như vậy luôn…
- Thế là ngươi chịu luôn?
Dương Tiểu Cận hiếu kỳ hỏi.
- Khục khục, không có không có…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Chủ yếu là muốn thông qua An Kinh tự tìm các ngươi.
- Vậy ngươi có biết, thật ra An Kinh tự và Tên Côn Đồ tuy hai mà một…
Dương Tiểu Cận thở dài.
Kỳ thật nàng đã sớm nghĩ tới, Nhâm Tiểu Túc gây ra động tĩnh lớn như thế ở Tây bắc, sao Dương An Kinh không biết hắn còn sống? Phải biết, mạng lưới tình bảo của vị cô cô này có thể so với tập đoàn đấy.
Nếu không thì sao Tên Côn Đồ và An Kinh tự có thể có quy mô như hiện tại.
Cho nên, khi Dương Tiểu Cận học ở Thanh Hòa, mỗi lần nàng viết thư hỏi Dương An Kinh về Nhâm Tiểu Túc, đối phương cứ thế mà trả lời không có tin tức.
Kỳ thật, cô cô là đang che giấu nàng.
Giống như khi cả hai mỗi người một ngả ở Lạc thành vậy.
Dương An Kinh nói trên thế giới này không có tình cảm thật sự tồn tại, chẳng ai sẽ mãi chờ một người.
Nàng cảm thấy sự chờ đợi của Dương Tiểu Cận chỉ có thể nói là ngu ngốc.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại có hai kẻ đần.
Nghĩ tới đây, ngữ khí của Dương Tiểu Cận ôn nhu hơn:
- Tên Côn Đồ được cô cô ta thành lập vào mấy năm trước, nhằm phá hủy cứ điểm hạt nhân của tập đoàn, khiến tập đoàn bắt đầu nhắm vào Tên Côn Đồ.
Sau đó nàng lại sáng lập ra An Kinh tự nhằm ngụy trang cho Tên Côn Đồ.
- Đợi đã…
Nhâm Tiểu Túc ngây ngẩn cả người.
Vậy có nghĩa là, kỳ thật hắn và Dương Tiểu Cận vốn từng rất gần nhau:
- Chẳng lẽ ta nên nói với An Kinh tự ta đang tìm ngươi nhỉ?
Dương Tiểu Cận nghĩ:
- Khi đó ngươi sẽ không tìm được ta đâu.
- Vì sao?
Nhâm Tiểu Túc khó hiểu.
Dương Tiểu Cận không trả lời vấn đề này.
Dù sao Dương An Kinh cũng là người thân cuối cùng của Dương Tiểu Cận.
Nàng không muốn Nhâm Tiểu Túc có thành kiến với cô cô nên quyết định không trả lời.
Nhâm Tiểu Túc thấy Dương Tiểu Cận như vậy cũng không làm khó, dời chủ đề:
- Ta nghe người của Kỵ Sĩ nói, nguy cơ của Lạc thành có An Kinh tự tham dự vào.
Vì sao? Chẳng lẽ cô cô của ngươi cũng muốn đạt được vệ tinh? Nhưng vấn đề là, An Kinh tự và Tên Côn Đồ đâu có dùng vệ tinh, tham gia vào làm gì?
Dương Tiểu Cận suy nghĩ rồi đáp:
- Ta đoán hẳn là vì Vương thị.
- Vương thị?
Nhâm Tiểu Túc thất sự không nghĩ tới chuyện này:
- Quan hệ của An Kinh tự và Vương thị là gì?
- Tên Côn Đồ không có quan hệ gì với Vương thị nhưng những năm gần đây An Kinh tự và Vương thị đã từng hợp tác nhiều lần….
Dương Tiểu Cận giải thích.
- Vì sao?
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy rất kỳ quái:
- Cô cô ngươi và Vương thị có lợi ích chung gì sao? Hơn nữa ngươi nói ta biết những chuyện này không sao chứ?
Dương Tiểu Cận dừng một chút, thấp giọng nói tiếp:
- Ngươi không phải người ngoài, không sao.
Ban đầu cô cô ta chỉ mong trên thế giới này không còn vũ khí hạt nhân.
Thế nhưng về sau nàng dần phát hiện, dù nàng dùng cách nào đi nữa thì người muốn có được thứ vũ khí đó vẫn xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
Cho nên, nàng dần tìm cách tiêu diệt triệt để.
- Vương thị có?
Nhâm Tiểu Túc nhớ tới đặc điểm của Vương thị:
- Là trí thông minh nhân tạo? Vì sao trí thông minh nhân tạo có thể giải quyết được vấn đề?
- Vì trí thông minh nhân tạo tuyệt đối công chính…
Dương Tiểu Cận nói:
- Người quản lý người sẽ sớm có tình cảm.
Mấy năm trước, Vương Thánh Tri từng bị bọn cướp bắn trúng khiến nửa thân dưới của hắn bị liệt.
Về sau Vương thị tra rõ mới phát hiện bọn cướp kia đã từng gây ra rất nhiều vụ án, phòng trật tự cũng đã nhốt họ vào đại lao.
Theo lẽ thường những người này sẽ bị phán tù chung thân.
Thế nhưng chúng đút lót cho người coi ngục, nhận được cơ hội giảm hình phạt.
- Cho nên Vương Vũ Tri tôn sùng trí thông minh nhân tạo là vì cảm thấy nó sẽ không phạm loại sai lầm này, không bị ai thu mua?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Hẳn là thế…
Dương Tiểu Cận giải thích tiếp:
- Hơn nữa sự thật cũng chứng minh, trong thời đại này mà tỷ lệ tội phạm của hàng rào Vương thị thật sự rất thấp.
Hơn nữa dù có tội phạm cũng rất nhanh bị bắt.
Những người bị nhốt trong tù có được cơ hội giảm nhẹ hình phạt không đều do trí thông minh nhân tạo xét duyệt.
Không ai có thể hối lộ nó được.
Nhâm Tiểu Túc thở dài.
Kỳ thật hắn đã sớm có cảm giác, bất luận hắn có thích Tên Côn Đồ hay Vương thị, Khánh thị hay Hỏa Chủng không thì những thế lực này vẫn sẽ tồn tại vì mục đích của mình.
Nhâm Tiểu Túc có nguyên tắc và niềm tin, Giang Tự của tạp chí hi vọng có thì Vương thị hay Hỏa Chủng đều có.
Ví dụ như khi vật thí nghiệm tấn công hàng rào 74, chẳng phải Hỏa Chủng cũng ra mặt trợ giúp đó sao.
Đến cùng thì làm sao mà bình phán được là ai đúng ai sai?
Hơn nữa, Nhâm Tiểu Túc cũng không có tư cách nói trí thông minh nhân tạo có nên tồn tại không.
Chung quy việc này không quan hệ gì với hắn, hắn cũng đâu sống trong hàng rào Vương thị.
- Vậy cô cô ngươi cảm thấy, chỉ cần để trí thông minh nhân tạo trở thành người quản lý thì vũ khí hạt nhân sẽ không xuất hiện nữa? Vạn nhất là Vương thị nghiên cứu vũ khí hạt nhân thì sao?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Dương như một trong mười quy tắc được Vương Vũ Tri lưu trong trí thông minh nhân tạo là hủy diệt vũ khí hạt nhân…
Dương Tiểu Cận giải thích:
- Bất quá cụ thể thế nào ta không rõ lắm.
Ta chưa tiếp xúc với người của An Kinh tự và Tên Côn Đồ ở Trung Nguyên nhiều.
Có vài việc không rõ.
- Vậy vì sao Vương thị muốn chiếm lấy 7 vệ tinh kia?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Đại khái thì 7 vệ tinh là một phần trong kế hoạch của Vương thị, là thiên nhãn…
Dương Tiểu Cận nói.
- Không biết vì sao, đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy không thoải mái.
Hắn cảm thấy việc trên trời có đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình cũng không hẳn là việc tốt.
Dù là ai đi nữa, hắn cũng không thích bị giám thị.
Bất quá Dương Tiểu Cận đã gạt bỏ nghi ngờ của Nhâm Tiểu Túc:
- Kỳ thật 7 vệ tinh chỉ quan sát và đo được địa hình thôi, không tới mức thấy rõ ràng tướng mạo từng người.
Cô cô trợ giúp Vương thị đoạt 7 vệ tinh kia hẳn là muốn tìm ra căn cứ hạt nhân của Khánh thị.
Một khi trí thông minh nhân tạo có thể điều khiển được vệ tinh thì vũ khí hạt nhân chẳng thể che giấu.
Tên Côn Đồ khi ấy có thể xuất thủ rồi.
Dương Tiểu Cận hiểu rõ cô cô của mình, chỉ cần chút manh mối nàng có thể đoán được đến cùng đối phương muốn làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận