Đệ Nhất Danh Sách

Chương 734: Nhiệm Vụ Mới

Sau khi lên đường, Trình Vũ thỉnh thoảng nghi ngờ liếc nhìn Nhâm Tiểu Túc.
Sáng sớm hôm nay, hắn chợt nhớ tới, dường như đã vài ngày rồi mà Nhâm Tiểu Túc không hát.
Sao lạ thế nhỉ, Trình Vũ có phần chưa thích ứng kịp…
Không phải nói chứ, mỗi buổi tối xem tên này vừa hát vừa múa cũng không tệ, ít nhất cũng khiến không khí bớt đi phần nào nặng nề.
Mà bây giờ, buổi tối chỉ còn lại đè nén, không ai nói chuyện cả.
Mọi người chỉ im lặng suy tư, không ai biết tương lai của mình sẽ thế nào, sắp phải đối mặt với cái gì.
Trình Vũ bỗng nói:
- À này, không thì ngươi biểu diễn văn nghệ đi…
Trợ thủ của Trình Vũ kinh ngạc, trong lòng thầm nhủ chẳng lẽ sếp nhà mình bị tên ca sĩ này tẩy não rồi?
Sao bỗng dưng yêu cầu đối phương chủ động biểu diễn văn nghệ nữa.
Kết quả Nhâm Tiểu Túc nhìn Trình Vũ một cái:
- Bệnh tâm thần.
Nói xong tiếp tục đi về trước.
Nhất thời, Trình Vũ cảm thấy bản thân như bị vũ nhục.
Sao tự nhiên hắn lại thành bệnh tâm thần rồi.
Lúc trước không phải tên này vẫn luôn đòi biểu diễn văn nghệ đó à.
Hiện tại hắn kêu con hàng trước mắt biểu diễn thì ngược lại bị kêu khùng?!
Trợ thủ của Trình Vũ bỗng nói:
- Khoan nói tới truyện biểu diễn văn nghệ đã.
Sếp, có chuyện quan trọng cần thương lượng.
- Chuyện gì?
Trình Vũ nghi ngờ.
- Đồ ăn của chúng ta không đủ…
- Hành trình lên núi chậm hơn dự kiến rất nhiều, tiêu hao cũng nhiều hơn so với kế hoạch.
Ta nghĩ không riêng gì chúng ta mà mọi người cũng gặp phải vấn đề này.
Kỳ thật, lúc mọi người xuất phát đã chuẩn bị lương thực nhiều hơn dự kiến rồi.
Số lượng thực mang theo đủ ăn trong 15 ngày mà hiện tại đã qua 11 ngày, thức ăn đã dần cạn kiệt.
Việc này nằm hoàn toàn trong dự liệu của Nhâm Tiểu Túc.
Những người này không có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã. Đối mặt với những chuyện này tất nhiên thiếu khuyết kỹ năng, rất dễ lãng phí lương thực.
Tỷ như khi họ ngồi trong bên đống lửa, tuy cả bọn đã ăn cơm nhưng đêm dài đằng đẵng lại chẳng có gì giải trí, trong tay cầm cái gì đó thì trong miệng cũng nên có chút gì đó chứ?
Tuy lúc ăn thì vui đấy, thế nhưng chờ đồ ăn hết rồi thì còn lại sẽ là thống khổ.
Ví dụ như lúc Nhâm Tiểu Túc phải ra ngoài bắt chim sẻ lúc trước.
Hắn sẽ tính toán số lượng lương thực cực kỳ chuẩn xác.
Trừ phi đói tới không chịu được, bằng không tuyệt đối không ăn quá vào đồ ăn theo bữa.
Thế nhưng đám người này không có nhiều kinh nghiệm, vì thế lãng phí đồ ăn cũng rất bình thường.
Này không phải nói đám Trình Vũ không chuẩn bị trước.
Nếu chưa từng chịu đói trong rừng thì khó có được kinh nghiệm như Nhâm Tiểu Túc lắm.
Đương nhiên, những điều này Nhâm Tiểu Túc chỉ thầm nghĩ chứ không nói ra.
Mấu chốt ở chỗ, khi xuất phát mọi người còn rất lạc quang.
Thánh Sơn rừng xanh núi bạc, mọi người đều nghĩ trong này rất dễ tìm thức ăn.
Nhưng họ không ngờ Hỏa Chủng lại ác như thế, trực tiếp thả nhện khổng lồ đã qua cải tạo gen ra, khiến động vật nhỏ trên núi đều bị chúng ăn sạch.
Trước kia hẳn còn có rau dại để ăn, không tới mức chết đói.
Thế nhưng hiện tại nhìn thấy thực vật tại Thánh Sơn quỷ dị như thế, ai dám ăn cơ chứ?
Lúc trước, khi Nhâm Tiểu Túc thấy rau thơm từng nói thứ này có độc.
Ngay cả rau thơm cũng có độc thì những thứ khác sao có thể bình thường.
Ai dám lấy tính mạng của mình ra đặt cược chứ.
Trình Vũ thở dài:
- Còn gì ăn đó đi, chống đỡ được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Trợ thủ đành phải bỏ qua chủ đề này.
Chỉ là họ đi liên tục hai ngày cũng không gặp tình huống gì quỷ dị.
Mỗi ngày ngủ trên cây, ban ngày đi đường xa mệt mỏi. Đồ ăn rốt cục cũng hết sạch chẳng còn gì.
Trình Vũ còn đỡ, có ít người đã để bụng đói một ngày.
Có người từng hái rau dại về nấu lên ăn, kết quả ngủ luôn một giấc thiên thu.
Nhâm Tiểu Túc phụ trách gác đêm tận mắt nhìn thấy số thực vật màu xám kia vươn xúc tu ra hút khô đồng đội vừa chết vì trúng độc.
Sáng sớm, hắn nói với Dương Tiểu Cận:
- Từ lúc chúng ta xuất phát đã bắt đầu đi vào cạm bẫy của Hỏa Chủng. Đầu tiên là sự kiện quỷ dị tạo khủng hoảng, tiếp đến là nhện khổng lồ đánh lén và ăn sạch thức ăn.
Khi tới hẻm núi mọi người lại tự giết lẫn nhau.
Ta thậm chí cảm thấy Hỏa Chủng cũng đoán được sớm muộn gì chúng ta cũng lâm vào tình trạng thiếu thốn lương thực, vì thấy mấy ngày nay mới không lộ diện.
Họ sẽ đợi chúng ta kiệt sức rồi mới tấn công.
- Vì thế, khi đồ ăn hao hết họ mới bắt đầu vây giết…
Dương Tiểu Cận gật đầu:
- Người bày bố thế trận này rất thông minh.
Hẳn còn hai ngày nữa chúng ta sẽ tới trung tâm Thánh sơn, hai ngày này mới là thời gian khó khăn nhất.
Ban đêm, mọi người ngồi quanh đống lửa.
Dưới ánh lửa chập chờn bất định, trong lòng họ thầm ước có con thỏ nào đó xông vào nơi cắm trại rồi bị họ bắt đi làm thịt.
Đói quá a….
Điều khiến Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn là cung điện bỗng lên tiếng:
“Nhiệm vụ: Chấm dứt không khí nặng nề, khiến đồng đội vui vẻ.”

Nhâm Tiểu Túc nhìn một vòng người xung quanh mình.
Thầm nghĩ cung điện hẳn muốn hắn biểu diễn văn nghệ đây mà.
Nhưng bây giờ cả bọn đói muốn chết, hắn có biểu diễn văn nghệ cũng không cách nào khiến họ vui vẻ được.
Có ai đứng giữa ranh giới sống chết mà vui vẻ xem người khác múa hát cho được?
Có đôi khi nhiệm vụ được giao cho Nhâm Tiểu Túc chẳng khác nào một đề bài cần hắn tìm lời giải.
Hắn phải dùng khả năng phân tích tuyệt vời của mình để tìm ra lời giải chính xác nhất.
Sau đó hoàn thành nhiệm vụ với cấp độ hoàn mỹ.
Nhâm Tiểu Túc đứng dậy đi tới giữa nơi cắm trại.
Trình Vũ thấy vậy thì trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ con hàng này lại muốn biểu diễn văn nghệ? Thay đổi thất thường thế?
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc nói với mọi người:
- Ta biết đồ ăn các ngươi hẳn không đủ, đúng không?
Mọi người nhìn hắn một cái, không ai nói gì.
Nhâm Tiểu Túc lại nói:
- May mà lần này đồ ăn ta đem theo khá nhiều.
Bây giờ vẫn còn không ít lương khô nha.
Hai chữ lương khô như có ma lực, thoáng cái hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Nhâm Tiểu Túc chuyển giọng:
- Khả năng cao mọi người cảm thấy ta sẽ bán lấy tiền đúng không?
Không hề, ta sẽ tặng lương khô miễn phí cho mọi người, nhưng ta có một điều kiện.
Trợ thủ của Trình Vũ nghi ngờ hỏi:
- Điều kiện gì?
Nhâm Tiểu Túc im lặng một lát rồi nói:
- Các ngươi phải biểu diễn văn nghệ cho ta xem.
Trình Vũ:
- Chấm hỏi ???
Vương Uẩn:
- Chấm hỏi ???
Nhâm Tiểu Túc vui lắm, vì hắn đã tìm ra cách hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Nếu một mình hắn biểu diễn không khiến mọi người vui vẻ thì để mọi người cùng nhau biểu diễn đi!
Thật là hợp lý, Nhâm Tiểu Túc phải suy nghĩ sâu xa lắm mới nghĩ ra.
Hắn cảm thấy bản thân đúng là ký chủ tài năng mà.
Chỉ có hắn mới có thể nghĩ ra cách này thôi. Đổi lại là người khác, còn lâu mới có thể hoàn thành nhiệm vụ của cung điện a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận