Đệ Nhất Danh Sách

Chương 802: Át Chủ Bài

Trưởng ngục nghiêm túc tự hỏi.
Theo hắn, Vương Uẩn thông qua hắn để báo cho trưởng quan chuyện của Chung Trăn đâu có lợi gì cho hắn.
Vì thế hành động này khá là kỳ quặc.
Chẳng lẽ Vương Uẩn muốn lợi dụng Chung Trăn cứu hắn ra ngoài? Đây không phải chuyện Chung Trăn làm được.
Ngục trưởng im lặng thật lâu….
Vậy Vương Uẩn đạt được chỗ tốt gì từ chuyện này? Không phải, hắn chỉ là muốn khiến đại lừa dối khó chịu mà thôi.
Vào ban đêm, Vương Uẩn mặt mũi bầm dập ngồi vào bàn ăn.
Vốn trên bàn dài ngồi đầy người, thế nhưng đều bị Vương Uẩn điều khiển không khí đẩy ra ngoài, hù cho mọi người trong phòng ăn câm như hến.
Chỉ có ba tù nhân là siêu phàm giả thờ ơ lạnh nhạt nhìn qua, sau đó lại lẳng lặng ăn cơm tiếp.
Ba người này đều là tù nhân có thế lực riêng.
Vương Uẩn nhận ra họ, một người thuộc Chu gia, một người là nhân viên tình báo của Khổng thị, còn lại là lính đánh thuê trong rừng.
Ba người này ở đây ít nhất cũng hơn hai năm, sau khi hiểu cách vận hành nơi này liền bí mật kết giao với giám ngục, xây dựng thế lực.
Cuộc sống xem như không tệ.
Cuộc sống trong phòng gian tương đối đặc thù.
Có đôi khi giám ngục lười biếng còn mời ba người này tới quản lý đám tù nhân khác.
Mà ba người này cũng nhận được tin, trong vòng hai tháng tới Vương Uẩn chết không thể nghi ngờ.
Vương Uẩn cũng nhận ra điều này nên người trêu chọc tới hắn chết là chắn, đối phương cũng đâu còn gì để mất.
Vương Uẩn ngồi xuống bàn ăn, vết thương chồng chất trên người, nuốt một ngụm cơm thì toàn thân đều đau đớn buồn bực….
Bấy giờ đại lừa dối cũng đi tới, Vương Uẩn thấy mắt của đại lừa dối đầy tơ máu, tóc dài ngang vai bị điện giật trông y như cái chuồng gà.
Thấy thế, Vương Uẩn mới lấy lại cân bằng…
May mà hai người đều là siêu phàm giả, ít nhất năng lực khôi phục cũng mạnh hơn người khác rất nhiều.
Nếu là người bình thường chỉ sợ ngay cả đại tiểu tiện cũng không thể tự đi.
Hai người họ có thể tự ngồi ăn cơm đã xem như trâu bò lắm rồi.
Vương Uẩn thấy đại lừa dối thì dựa theo lệ cũ gây ra hỗn loạn rồi mới trò chuyện cùng nhau.
Đại lừa dối đi tới đối diện Vương Uẩn ngồi xuống.
Lúc cầm đũa tay hắn chịu không được mà run run.
Qua nửa ngày đại lừa dối vẫn chưa gấp thức ăn vào miệng.
Hắn tức tới vỗ cái đùng lên bàn:
- Ngươi cũng quá ác rồi.
Nếu ta không vì cứu ngươi, ta có thể bị bắt vào đây à?
Vương Uẩn nhướng mày:
- Ai hại ta vào đây?
- Ngươi tìm Vương thị và An Kinh tự đi kìa…
Đại lừa dối lúng túng:
- Lúc đầu ta chỉ hi vọng ngươi không được trọng dụng thôi.
Cuối cùng vẫn là nữ nhân của An Kinh tự kia hại ngươi tới bước đường cùng.
Khổng Đông Hải không giết ngươi sẽ không có câu trả lời phù hợp với binh sĩ bên dưới.
- Đừng nói mấy cái này nữa…
Vương Uẩn lạnh lùng nói:
- Hiện tại chúng ta xem như huề nhau.
Thay vì đấu đá thì không bằng cùng nghĩ cách rời khỏi đây đi.
- Việc này không nhọc công ngươi lo.
Lúc trước còn chưa nói xong ngươi đã hố ta lên ghế điện rồi…
Đại lừa dối giải thích:
- Ngươi cho rằng ta không có hậu thủ chắc, ta có đó nha.
Tuy ta không cách nào ra ngoài nhưng ta có viện binh!
Hai mắt Vương Uẩn sáng lên:
- Viện binh gì?
Trong lúc nói chuyện hai người vẫn che miệng như trước. đại lừa dối thấp giọng nói:
- Một tuần trước thiếu soái truyền tin nói sẽ tới Khổng thị.
Hiện tại hẳn hắn cũng sắp tới rồi!
Sắc mặt Vương Uẩn nhất thời đen kịt:
- Thiếu soái của chúng ta cái gì, chúng ta gì mà chúng ta.
Là Thiếu soái của các người!
Đại lừa dối liếc Vương Uẩn:
- Đây chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi! Ngươi nhất định sẽ tới đại hưng Tây bắc!
- Đừng có lôi kéo quan hệ…
Vương Uẩn cau mày:
- Hắn tới cũng chưa chắc cứu được chúng ta?
- Yên tâm, ta nói có hậu thủ là có hậu thủ…
Đại lừa dối nói:
- Tên tuổi Thiếu soái đâu phải để lấy ra nói giỡn.
Chỉ cần hắn biết chúng ta bị nhốt ở đây, dù có hủy diệt của hàng rào 31 hắn cũng cứu chúng ta ra.
Vương Uẩn thấp giọng nói:
- Vậy Thiếu soái của chúng ta… phì, sợ rằng Thiếu soái của các ngươi không biết cổng ra vào có bom đâu.
Hơn nữa điều kiện của ta ngươi cũng biết, phải dẫn theo 200 anh em cũng ta nữa!
- Vậy ngươi có cách nào truyền tin ra ngoài không…
Đại lừa dối nhìn Vương Uẩn:
- Ta nói một chỗ, ngươi cho người truyền tin tới nơi đó là được.
Vương Uẩn trầm mặc, dường như không muốn để lộ át chủ bài cuối cùng của mình.
Đại lừa dối cười lạnh:
- Đã là lúc nào rồi còn giấu giấu giếm giếm.
Nói không chừng ngày mai Khổng thị tâm huyết dâng trào lại lôi người ra xử bắn.
Ta khuyên ngươi vẫn nên suy nghĩ khác đi.
Huynh đệ của ngươi trung thành và tận tâm như thế, ngươi lại làm trong cục tình báo nhiều năm.
Ta không tin nơi này không có tâm phúc của các ngươi.
- Nổ địa chỉ đây.
Vương Uẩn nói:
- Còn lại ngươi không cần quan tâm.
Nói xong Vương Uẩn khua hai muỗng cơm rồi quay về phòng giam.
Trên đường đi, thần sắc hắn dần giãn ra.
Không biết vì sao.
Từ khi hắn biết được tin Nhâm Tiểu Túc sẽ tới hàng rào 31 thì an tâm hơn rất nhiều.
Vương Uẩn đã không còn đường lui, hắn phải đánh bạc một lần.
Mà tất cả thẻ đánh bạc đều được đặt trên người Nhâm Tiểu Túc.
Nửa đêm, Vương Uẩn nằm trong phòng giam đợi mọi người ngủ hết mới yên lặng mở hai mắt ra.
Ánh mắt hóa thành màu xám bạc.
Một đoàn khí bao lấy cây viết và trang giấy đưa tới cho Vương Uẩn từ ống thông gió.
Vương Uẩn nhanh chóng viết một ít lên đó.
Sau đó đoàn khi lại truyền tờ giấy vào ống thông gió.
Hệ thống thông gió trong phòng giam cơ mật được thiết kế rất phức tạp.
Nó như một mê cung to lớn vậy, người bình thường muốn di chuyển tờ giấy tới đúng chỗ thì khó như lên trời vậy
Hơn nữa đường kính của ống thông gió chỉ chừng chục cm, ngay cả đứa nhỏ cũng không chui lọt.
Thế nhưng chuyện này không làm khó được Vương Uẩn.
Tờ giấy nhỏ kia như lữ nhân đi trong mê cung, sau đó chui vào một căn phòng, được một người nhanh tay lẹ mắt bắt lấy.
Người nọ mau chóng giở giấy ra xem rồi trực tiếp nuốt tờ giấy vào bụng.
Tiếp đó lại điềm nhiên như không có gì rời khỏi phòng.
Giống như đại lừa dối nói, Vương Uẩn là người thông minh, sao có thể không chuẩn bị hậu thủ ở đây?
Rất nhiều đại nhân vật đều sắp xếp người của mình vào đây, đây là chuyện rất bình thường.
Thế nhưng có thể như Vương Uẩn, sau khi thất thế vẫn có người bán mạng cho mình thì thật sự không có.
Không thể không nói, sở dĩ đại lừa dối nguyện đánh cược mạng của mình cho Vương Uẩn cũng vì nhìn trúng điểm này.
Người Tây bắc đều thích những thiên tài có tình có nghĩa.
Về phần có thể dẫn huynh đệ của Vương Uẩn cùng đi không thì phải xem bản lĩnh của Thiếu soái rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận