Đệ Nhất Danh Sách

Chương 691: Vương Uẩn Có Chuẩn Bị Mà Đến


Sau hai tiếng lão Hứa rời khỏi nơi cắm trại.
Bên trong nơi sơn dã có binh sĩ vũ trang đầy đủ bắt đầu đi tới.
- Chuẩn bị, trang bị hỏa lực hướng 13 giờ…
Âm thanh người chỉ huy vang lên trong máy truyền tin được trang bị trên nón.
- Thu đội, kiểm tra nơi trú quân, tìm trưởng quan lưu lại.
Một phút đồng hồ trôi qua, hai trăm người đã hoàn thành nhiệm vụ kiểm tra xung quanh.
Xung quanh đã được trang bị hỏa lực, bất kỳ lúc nào cũng có thể sử dụng.
Hơn hai trăm người này đều là binh sĩ tinh nhuệ của Khổng thị, thanh danh hiển hách.
Tình báo của Khổng thị phân ra ba phần, một là phụ trách đối nội, hai là phụ trách đối ngoại, ba là phụ trách những nhiệm vụ khó nhằn.
Tỷ như phải đón tiếp người tới từ tập đoàn khác, cả bai bộ phận này sẽ hợp tác hành động.
Ban đầu Vương Uẩn làm ở bộ phận thứ ba, hơn 200 người này là những thủ hạ đắc lực đi theo hắn từ sớm.
Về sau hắn lại nhận Khổng Nhĩ Đông trọng dụng nên điều tới bộ phận đối nội.
Hắn cũng chậm rãi chuyển những người này qua.
Kết quả hơn 200 người dần tiến vào nội bộ Khổng thị, nhận được danh hiệu Cẩm Y Vệ.
Đợi tới khi Vương Uẩn lên chức trưởng phòng của phòng nội bộ.
Hơn 200 người này cũng được hắn dẫn theo.
Có thể nói, những năm này Vương Uẩn một đường thăng chức một phần đều nhờ công lao những người này.
Mỗi người trong đội đều thiện chiến, năng lực cá nhân cũng rất mạnh.
Đừng nhìn thân phận những người này làm binh sĩ mà nhầm.
Cấp bậc cùng tiền lương đãi ngộ của họ đều rất cao.
Ngẫu nhiên Vương Uẩn nhận nhiệm vụ ám sát đều sẽ chia lại tiền thưởng cho mọi người.
Lần này, hành trình tới Thánh sơn của Vương Uẩn rất quan trọng.
Vì thế hắn chỉ dẫn theo 200 người trước mắt, tranh để người ngoài khiến hắn ngột ngạt.
Lúc này, hơn 200 người này đã khống chế hoàn toàn khu vực cắm trại khi nãy của đám Nhâm Tiểu Túc.
Mà người quản lý Cẩm Y Vệ đang chờ thủ hạ tìm ký hiệu Vương Uẩn lưu lại.
Họ đều là người trung thành với Vương Uẩn, đồng thời cũng là đội quân tiên phong sắc bén nhất trong cục tình báo Khổng thị.
Trước giờ chẳng biết đã nhận nhiệm vụ tiêu diệt và đột nhập nhiều không đếm xuể.
Lần này Vương Uẩn đột nhiên dẫn họ rời đi ngay trong thời khắc mấu chốt thị khiến cả đám khó hiểu.
Chẳng lẽ trưởng quan Vương muốn chủ động buông tha cho chức vị kia?
Kết quả Vương Uẩn giải thích kế hoạch của hắn cho đám người này xong thì mọi người mới hiểu, thì ra Vương Uẩn đã sớm trù tính, muốn lập công để tượng vị!
Âm thanh vang lên trong máy truyền tin:
- Báo cáo, đã tìm được ký hiệu trưởng quan Vương Uẩn để lại.
Người quản lý Cẩm Y Vệ đi tới:
- Xác nhận là ký hiệu của trương quan chứ?
- Đúng vậy, phía dưới gốc cây còn đào được một viên đạn…
Thủ hạ báo cáo.
Không riêng gì ký hiệu trên cây mà dưới đất còn vùi một viên đạn nhằm xác minh ký hiệu, tránh bị nhầm lẫn.
Người quản lý đi tới bên cạnh gốc cây, hắn vừa thấy ký hiệu thì ngây ngẩn cả người.
- Vòng tròn bị gạch ở giữa. Đây thật sự là ký hiệu trưởng quan lưu lại?
Tên này có phần khó hiểu:
- Chẳng lẽ có tình huống gì đó ngoài ý muốn, không thích hợp cho chúng ta xuất thủ à?
- Khả năng cao trưởng quan cảm thấy chúng ta chỉ là người bình thường, không thích hợp tiến vào đó thì sao?
Một thủ hạ phân tích:
- Mọi người đều nói trong Thánh sơn có điều cổ quái, rất hung hiểm.
- Không có cách nào xác định được ý đồ của Vương trưởng quan.
Thế nhưng mỗi lần hắn làm việc đều rất chắc chắn.
Nếu hắn đã để chúng ta lui thì lui thôi…
Người quản lý nói:
- Chúng ta lui về cách 40 ki lô mét Chợ đêm, đóng quân ở đó, thu đội!
Nói xong, đội chiến bộ nhanh chóng lui quân như thủy triều, nhanh nhưng vẫn có trật tự…
Lúc này, Vương Uẩn trong đội ngũ đang cười, lần này hắn tới là có chuẩn bị…

- Người đã mất kia là ai?
Trình Vũ hỏi Tống Kiều.
- Không biết…
Tống Kiều lắc đầu:
- Nhưng nhất định là người của tập đoàn.
Hẳn là trợ thủ của siêu phàm giả nào đó trong đội.
Hắn rời khỏi nơi cắm trại chưa chắc để đi WC mà muốn truyền tin ra ngoài nhưng không ngờ lại gặp bất trắc.
- Nghe nói hiện trường rất gần nơi cắm trại.
Hắn không kêu cứu tiếng nào sao?
Trình Vũ hỏi lại.
- Không có bất kỳ tiếng vang nào…
Tống Kiều giải thích:
- Ta cũng từng xem qua miệng vết thương.
Trên cổ máu thịt lẫn lộn, không nhìn ra gì cả.
- Vậy phải chú ý một chút, ta nghi ngờ khả năng cao nó sẽ đi theo các ngươi…
Trình Vũ bất đắc dĩ nói.
Đối với hắn, chuyện này không thoải mái chút nào.
Rõ ràng đoàn người này đang bị vật gì đó theo dõi, kết quả phía trên lại muốn sáp nhập đội ngũ.
Vốn đội của hắn đang bình an, kết quả bây giờ cũng phải chờ đợi trong lo lắng.
Tống Kiều đoán được tâm tư của Trình Vũ, hắn cười nói:
- Sáp nhập đội ngũ cũng là chuyện tốt với ngươi.
Sức chiến đấu của ngươi không mạnh.
Chỉ bằng vào đám trợ thủ sao có thể bình an rời khỏi Thánh sơn?
- Ngươi thì biết cái gì….
Trình Vũ tức giận:
- Dã thú làm sao biết đó là huyễn thuật, chúng không thông minh tới vậy.
Chỉ cần thấy là sẽ tin thật.
Năng lực của ta hẳn không có nhiều tác dụng với siêu phàm giả nhưng dùng để đối phó với dã thú thì các ngươi có thể làm gì? Khi gặp nguy hiểm, ta cam đoan có thể dùng huyễn thuật đuổi chúng đi.
Ngươi vẫn nên tự lo cho bản thân thì hơn.
Tống Kiều cân nhắc, dường như đúng là thế thật.
Năng lực của Trình Vũ hẳn không có tác dụng với những người thông minh nhưng dã thú nào phân biệt được.
Vì thế, hắn thấp giọng nói:
- Người anh em, liên quan tới chuyện sống chết, ngươi giúp ta thì về sau nhất định có hậu báo.
- Vậy còn được… Trình Vũ nở nụ cười.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, phía trước bỗng vang lên âm thanh gì đó.
Cả đội ngũ nhất thời dừng bước mà cảnh giác.
Trình Vũ và Tống Kiều hai mắt nhìn nhau, nhanh chóng đi tới nơi phát ra âm thanh.
Hai người này không phải người nhát gan, nếu nhát gan cũng không tới Thánh sơn.
Thay vì co vòi sợ hãi còn không bằng nhanh chóng tới xem thử rốt cục là chuyện gì đang xảy ra.
Đương nhiên còn có người tới nhanh hơn.
Vốn La Lam còn đang đi tới thở không nổi, kết quả vừa nghe động tĩnh lạ liền xông ra ngoài.
Hắn chẳng chút sợ hãi, Nhâm Tiểu Túc đi cùng hắn thì sợ quái gì.
Có người dẫn đầu, người phía sau cũng đi theo.
Dương Tiểu Cận hỏi:
- Có nghe được là của thứ gì không?
- Hẳn là một con hồ lý lớn…
Nhâm Tiểu Túc điềm nhiên như không:
- Đã giết rồi, nhưng không ngờ tốc độ của nó nhanh như thế, thiếu chút đã để nó chạy thoát.
Dương Tiểu Cận nhất thời bừng tỉnh, không ngờ động tĩnh này là do Nhâm Tiểu Túc gây nên.
Đám Trình Vũ đi tới hiện trường, hiện tại thi thể hồ ly được vứt trên mặt đất.
Xương sống nó đã bị người vặn gãy, thủ đoạn cực kỳ tàn bạo…
Trình Vũ nhíu mày:
- Đây có phải thứ đã tấn công đội viên của các ngươi không?
- Có khả năng…
Tống Kiều nói xong thì cầm dao mổ bụng hồ ly, nội tạng bên trong đổ ra ngoài.
Trợ thủ của Tống kiều không chê bẩn, lục lọi một hồi rồi xác nhận:
- Tron dạ dày của nó còn cơ thể con người, chính là nó.
- Nhưng rốt cuộc là ai giết nó?
Trình Vũ nhận được đáp án chẳng những không thả lỏng mà còn thêm lo lắng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận