Đệ Nhất Danh Sách

Chương 894: Chết Trong Vinh Quang

Vị tướng quân kia chờ trận chiến ngày hôm nay rất lâu rồi.
Rất nhiều người đều cho rằng mọi rợ không hiểu rõ Trung Nguyên, nhưng những người này không biết, vật thí nghiệm đã sớm vẻ xong địa đồ phương bắc cho đám mọi rợ, đồng thời báo cho mọi rợ biết tình huống nơi đây.
Cho nên, ngay từ đầu quân đoàn viễn chinh khai chiến với cả Hỏa Chủng lẫn Vương thị là muốn để người Trung Nguyên nghĩ họ muốn mở ra cuộc chiến diện rộng.
Ban đầu họ tính sẽ tấn công Vương thị trước rồi tới công phá Hỏa Chủng.
Đợi cho Hỏa Chủng tan vỡ, họ sẽ chiến lấy văn minh và kỹ thuật của Hỏa Chủng.
Chuyện tàn sát hàng loạt ở hàng rào 176 sẽ không lặp lại nữa.
Mọi rợ muốn nô dịch người Hỏa Chủng, để chúng trở thành những quý tộc mới.
Đến lúc đó, chúng có được vũ khí của Hỏa Chủng kết hợp cùng tố chất thân thể cường đại thì dẹp yên Vương thị là chuyện nhỏ
Cho nên, đánh bại Hỏa Chủng một khâu cực kỳ quan trọng của mọi rợ.
Bất quá, ban đầu tướng quân của quân đoàn viễn chinh tính sẽ công phá Vương thị trước.
Có điều không biết vật thí nghiệm làm cách nào để thuyết phục hắn, cuối cùng chế định kế hoạch tác chiến như hiện tại.
Về phần vật thí nghiệm muốn cái gì, không ai biết.
Trong lúc quân đoàn viễn chinh khởi xướng công kích, nếu Hỏa Chủng sớm thiết lập phòng tuyến bằng hỏa lực.
Quân đoàn viễn chinh dù thắng lợi cũng tổn thất thảm trọng.
Nhưng vấn đề chính là ở đây, gấu nâu mất con mà lâm vào trạng thái vô cùng táo bạo.
Cơ hồ là không chút nào tiếc rẻ tính mạng của mình để liều chết với binh sĩ Hỏa Chủng.
Hỏa Chủng dùng vũ khí nóng giết chết hơn phân nửa gấu nâu, thế nhưng trận hình phòng ngự của bọn họ cũng bắt đầu rối loạn.
Vì vậy khi quân đoàn viễn chinh đến nơi, bọn họ chỉ có thể cận thân chiến cùng mọi rợ, lực uy hiếp của súng ống bị giảm xuống sâu sắc.
Chung quy quân đoàn viễn chinh và Hỏa Chủng xen kẽ nhau, rất khó để binh sĩ cam đoan được độ chính xác khi bắn.
Trang phục chiến đấu của Hỏa Chủng là rằn ri còn của mọi rợ là da thú màu xám.
Màu vàng và xám trải dài vô biên vô tận mãi tới cuối chân trời.
Khi hai bên va chạm, phảng phất như hai cỗ hồng lưu hoàn toàn bất đồng đụng vào nhau.
Một binh sĩ Hỏa Chủng hết đạn đã trực tiếp rút bội đao bên hông ra chém giết cùng mọi rợ.
Thế nhưng tố chất thân thể của mọi rợ hơn hắn quá nhiều.
Đao dài của binh sĩ vừa giơ lên đã bị mọi rợ nắm cổ tay, xem hắn như một tấm chắn cứng rắn giơ lên cao.
Sắc mặt binh sĩ Hỏa Chủng chợt đỏ bừng, trước khi chết vẫn cố sức vung đao bổ chém mọi rợ.
Mọi rợ thấy hắn đang giãy giụa thì bổ rìu vào đầu hắn.
Đây chỉ là một hạt bụi nhỏ trong trận chiến này.
Thế nhưng hạt bụi này có thể là một trượng phu, phụ thân, một đứa con trai của ai đó.
Người trong nhà vẫn đang chờ hắn trở về đoàn tụ, thế rốt cuộc hắn đã không trở về được.
Đạn dược tùy thân đã hết, trận chiến này binh sĩ Hỏa Chủng đã đánh được mấy canh giờ.
Đa số đạn đều được dùng lên người mọi rợ già cả rồi.
Chỉ là khi binh sĩ Hỏa Chủng đối mặt như thế khốn cảnh, chỉ cần bọn họ còn chưa nhận được lệnh rút lui thì sẽ chém giết đến cùng!
Một mọi rợ có hình thể khổng lồ lao tới đại khai sát giới, hất tung từng binh sĩ Hỏa Chủng.
Sau khi ngã xuống, binh sĩ Hỏa Chủng vẫn vùng vẫy đứng lên, lần nữa nhặt đao chẳng biết của vị đồng liêu đã nằm xuống nào mà xông tới mọi rợ.
Sau đó kiệt lực mà chết.
Trước khi chết, binh sĩ nhớ lại thời điểm hắn vừa mới nhập ngũ, mỗi binh sĩ Hỏa Chủng đều phải vuốt biểu tượng ngọn lửa trước ngực tuyên thệ:
"Từ hôm nay trở đi, ta đã trở thành một binh sĩ Hỏa Chủng quang vinh, ta tồn tại vì nhân loại và Hỏa Chủng.
Ta sẽ chiến đấu vì bình minh của nhân loại và Hỏa Chủng.
Từ hôm nay trở đi, ta tự nguyện buông tha cho tên của mình, canh gác Trung Nguyên."

Đúng vậy a, mọi người vì canh gác Trung Nguyên mà gia nhập Hỏa Chủng, lúc này mọi người lại vì lý tưởng vĩ đại mà đổ máu cũng không tiếc.
Ngày càng nhiều binh sĩ Hỏa Chủng bỏ mình, thế nhưng tướng lãnh quân đoàn viễn chinh chợt phát hiện binh sĩ Hỏa Chủng thật sự rất ngoan cường.
Đổi lại là những binh sĩ tầm thường khác, chứng kiến ngần ấy đồng liêu bỏ mạng đã sớm bắt đầu chạy tán loạn!
Khi binh sĩ hai bên đánh giáp lá cà, thắng lợi quân đoàn viễn chinh gần như ván đã đóng thuyền, thế nhưng là những người Trung Nguyên này vì sao lại chẳng chút lùi bước? Chẳng lẽ bọn họ cảm thấy có thể đánh thắng được quân đoàn viễn chinh sao?
Lúc này, tham mưu tác chiến ngồi trên xem cấp thiết nói với P5031:
"Trưởng quan, lui lại đi.
Cầu ngài hạ lệnh lui lại a.
Các chiến sĩ gánh không được nữa.
Nếu bây giờ không đi sẽ không còn đi được nữa!”
Nhưng mà P5031 ngồi trên xe chỉ huy cười thảm:
"Đi? Đi đâu? Không nghĩ tới có ngày ta sẽ vì lợi ích mà choáng váng đầu óc.
May mà mọi rợ cầm ta đánh tỉnh."

Trong xe chỉ huy, tham mưu tác chiến cùng sĩ quan phụ tá đều sững sờ, họ không biết P5031 đột nhiên nói vậy là ý gì.
Trong trầm mặc, P5031 bỗng nhiên đứng lên sửa sang lại quân trang một chút, phảng phất như hắn đã nghĩ thông suốt cái gì đó, cả người lần nữa phấn khởi lên.
P5031 nói với tham mưu tác chiến:
"Kết nối với máy truyền tin của toàn bộ binh sĩ cho ta.”

"Đã rõ…"
Một tham mưu tác chiến lập tức đè xuống nút màu đỏ trên bàn điều khiển.
P5031 nói:
"Chư vị, thật xin lỗi, là ta quyết định biện pháp sai lầm dẫn đến các vị thân hãm khốn cảnh."

"Ta rất muốn kêu những người còn sống hãy mau chạy đi, như vậy chúng ta vẫn còn cơ hội sống ots.
Thế nhưng ta không nói được những lời này, vì ta biết các vị không muốn chết trong khuất nhục.
Mọi rợ có chuẩn bị mà tới, sẽ không để chúng ta rời đi.”

"Cho nên, các vị hãy nhớ rõ lời thề của mình, hôm nay chúng ta chiến đấu vì nhân loại và Hỏa Chủng.
Sư đoàn số 6 thề sống chết ngăn cản kẻ địch nửa giờ, binh sĩ chủ lực hãy tranh thủ thời gian rút lui.”

"Dù khi ấy sư đoàn số 6 sẽ không còn nhưng binh sĩ chủ lực vẫn được bảo toàn!”
"Đợi cho chúng ta lui về Trường Thành, cơ hội báo thù nhất định sẽ có."

"Cảm tạ những năm gần đây chư vị tín nhiệm.
Chư vị, hiện tại cùng ta chiến đấu ở chỗ này a, chúng ta mặc dù chết, cũng là chết Vinh."

"Từ hôm nay trở đi, ta tự nguyện buông tha cho sinh mạng của mình.
Ở nơi hoang dã này ngày đêm cùng các vị canh gác Trung Nguyên."

Nói qua, P5031 đóng máy truyền tin và lấy bội đao của mình, đi xuống chỉ huy xe.
Tinh thần hắn sáng láng nói với sĩ quan phụ tá bên người:
"Xin lỗi, nhờ ngươi thông báo những đội khác nhanh chóng lui lại, sư đoàn số 6 chúng ta sẽ tranh thủ thời gian cho họ."

Nói xong hắn xông về phía quân đoàn viễn chinh phương hướng đánh tới!
Sĩ quan phụ tá ngơ ngác vài giây, hắn vội vàng liên hệ từng binh sĩ rồi lấy đao của mình ra, tham chiến cùng trưởng quan.
Mọi người đều biết, giờ này khắc này chiến trận đã loạn, quan chỉ huy đã không còn ý nghĩa.
Điều bọn họ cần làm là không ngừng thiêu đốt sinh mạng của mình để tạo thành hi vọng cho những người còn sống.
Một lão binh nhìn theo bóng lưng quan chỉ huy nhà mình xung phong liều chết, trong tai quanh quẩn lời P5031 vừa mới nói.
Hắn đột nhiên cười mắng lên:
"Con mẹ nó, ta bảo sẽ chết ở đây không sai mà, Sát!"
"Thôi được rồi, cứ tranh thủ thời gian cho những huynh đệ phía sau lùi lại vậy!"
"Sát!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận