Đệ Nhất Danh Sách

Chương 455: Lẻn Vào Trụ Sở Tông Thị

Khi binh sĩ ở cứ điểm 178 biết được họ sắp đại thắng thì Nhâm Tiểu Túc đang đi trong cống thoát nước, chém đứt lưới thép chắn trước mặt, lặng yên không tiếng động lẻn vào nơi đóng quân của hàng rào 146.
Bất quá, mỗi lần hắn đi qua miệng cống nào đều sẽ cẩn thận để ý động tĩnh trên đầu.
Nhâm Tiểu Túc nghe được âm thanh cứng rắn giẫm trên mặt đất của binh sĩ Tông thị.
Hắn không thể tùy tiện chui lên nên chỉ có thể thông qua miệng cống mà phán đoán binh lực ở nơi này thế nào rồi tìm một cơ hội thích hợp để tấn công.
Sau khi cẩn thận quan sát, Nhâm Tiểu Túc phát hiện, dù lùng bắt hắn nhưng trong quân doanh vẫn giữ nguyên kỷ luật và việc tuần tra chặt chẽ.
Đại khái mỗi năm phút sẽ có tổ đội tác chiến đi qua trên đầu hắn, sai số không vượt quá 10 giây.
Hơn nữa, thỉnh thoảng đèn pha từ bên ngoài sẽ chiếu vào miệng cống.
Ánh sáng màu trắng rọi qua hai cái lỗ trên nắp, chiếu lên mặt Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc cẩn thận tìm một miệng cống ngầm ít người qua lại, hắn có một ý nghĩ táo bạo.
Nắp cống phía trên được hàn lại chỉ chừa lại hai cái lỗ thoát nước.
Nếu đổi thành người khác họ chắc chắn sẽ tuyệt vọng không làm được gì, khó trách gián điệp Khánh thị không thể dựa vào miệng cống mà thẩm thấu vào quan doanh Tông thị.
Thủ đoạn chạy trốn bằng cống ngầm không cách nào thực hiện được tại quân doanh.
Nhưng việc này lại chẳng là vấn đề với Hắc đao của Nhâm Tiểu Túc.
Dù nơi này có phòng ngự nghiêm ngặt nhất, Nhâm Tiểu Túc vẫn muốn đột phá mà xông lên.
Vì binh sĩ Tông thị sẽ không ngờ, dù họ đã hàn miệng cống, hơn nữa còn chặn đường bằng lưới thép thì vẫn có người lặng im không tiếng động thâm nhập vào nơi này.
Nhâm Tiểu Túc cầm Hắc đao có thể chém bùn chặt sắt cắt miệng cống ra.
Hắn lẳng lặng chờ đợi, tiếng bước chân dần tới gần chỗ hắn đang ẩn náu.
Khi đối phương vừa đi qua, Nhâm Tiểu Túc lặng yên không tiếng động xốc miệng cống, nhảy lên.
Hắn chẳng khác nào báo săn nhảy về phía đối phương, khi đèn pha lần nữa đảo qua, hắn đã kịp vặn gãy cổ binh sĩ rồi lôi vào đường cống ngầm, nắp cống lần nữa được lắp về chỗ cũ.
Toàn bộ quá trình Ảnh tử hỗ trợ rất tốt, khi cống ngầm được che đậy lại.
Chỗ đó như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Nhâm Tiểu Túc thừa dịp ngoi lên khi nãy mà đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Hắn đang ở ngay bên cạnh nơi trú quân, phần lớn doanh địa đều là nhà trệt.
Chỉ có một tòa nhà cao năm tầng trông rất khác lạc.
Hẳn nơi đó là văn phòng của bộ chỉ huy?
Nhâm Tiểu Túc .
. Âm Thầm tính toán một chút, hắn còn cách tòa nhà kia chừng 200 thước.
Nhâm Tiểu Túc quyết đoán, tuy không biết nhà kho đạn dược của hàng rào 146 ở đâu nhưng muốn phá hủy trung tâm của quân đội thì mục tiêu chính là tòa nhà năm tầng kia.
Hiện tại, việc Nhâm Tiểu Túc cần làm là thay quần áo, chỉ có như vậy hắn mới có thể lẫn vào doanh địa.
Dù chỉ khiến kẻ địch bất ngờ chừng không phẩy mấy giây cũng đủ.
Thời gian phản ứng không phẩy mấy giây kia quyết định sống và chết của không chỉ một người.
Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng cởi đồ binh sĩ Tông thị mình vừa biết, trong lòng vui mừng mà mặc vào.
Khi nãy hắn không dùng Hắc đao là sợ máu sẽ dính ra quần áo.
Kết quả bấy giờ Nhâm Tiểu Túc ngây ngẩn cả người….
Không khỏi e rằng vì vóc dáng đối phương quá thấp khiến hắn mặc quan trang vào có phần cụt ngủn…
Hiện Nhâm Tiểu Túc đã 18 tuổi, là siêu phàm giả.
Lúc 17 tuổi hắn đã cao 178 xăng ti mét, trưởng thành tới bây giờ là 184 xăng ti mét.
Vóc người này xem như hơi cao rồi, nhất là ở thời đại dinh dưỡng không phổ biến thế này.
Cho nên, việc này có nghĩa là, quần áo hắn mặc sẽ không dễ tìm.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc không phải người dễ dàng nhụt chí.
Nếu đã vẽ ra kế hoạch, hắn sẽ nghĩ mọi cách hoàn thành!
Hơn nữa động tác còn phải nhanh, một khi Tông thị phát hiện có binh sĩ mất tích thì kế hoạch của hắn sẽ bị lộ ngay.
Lúc bắt được binh sĩ Tông thị thứ 2, Nhâm Tiểu Túc nhíu mày thở dài.
Không được, tên này vẫn quá thấp.
Người thứ 3, không được, quá rộng.
Khi Nhâm Tiểu Túc mặc quần áo của đối phương chẳng khác nào mặc đồ diễn hề.
Tuy Nhâm Tiểu Túc rất rắn chắc nhưng vì sức mạnh cơ bắp và tốc độ cân đối nên thân hình hắn rất gầy.
Nhâm Tiểu Túc cũng không ôm hi vọng gì, thế nhưng người thứ tư cũng khiến kế hoạch của hắn có tia sáng.
Lần này thì vừa rồi!
Cuối cùng Nhâm Tiểu Túc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đang lo tìm mãi không ra đồ phù hợp thì chẳng lẽ phải bắt sạch binh sĩ trong quân doanh à..
Mà lúc này, tiếng còi cảnh báo bỗng dưng vang lên.
Dường như đã có người phát hiện ra việc binh sĩ mất tích.
Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng thay xong đồ, cầm thẻ ra vào rồi đi tới tòa nhà kia.
Các tổ đội đang thay phiên nhau nghỉ ngơi nay nhanh chóng tập kết.
Từng người vác súng trên vai, đạn lên nòng nhanh chóng tạo thành từng đội tìm kiếm người mất tích.
Trên đường các binh sĩ không ngừng truyền lệnh;
- Có người mất tích, tìm kiếm ngay cả những nơi hẻo lánh nhất trong quân doanh!
- Tiến hành hình thức kiểm tra nghiêm ngặt, tìm hết thảy tất cả các dấu vết để lại!
- Khả năng cao có kẻ địch thâm nhập vào quân doanh
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc thầm nhủ binh sĩ Tông thị thật cảnh giác, bất quá vấn đề này không lớn, hắn đã đi vào tòa nhà năm tầng kia.
Trong tòa nhà có người rọi đèn về phía hắn, Nhâm Tiểu Túc vừa tới cổng đã bị ngăn lại.
Cảnh vệ nghi ngờ nhìn hắn, cảm thấy hắn có phần lạ mắt thì nói:
- Trưởng quan, mời lấy giấy chứng nhận ra.
Nhâm Tiểu Túc giả bộ bối rối, hắn nhìn đối phương rồi nói:
- Ngươi không nhận ra ta? Không lẽ ngươi biết mặt toàn bộ người trong quân đội?
Đối phương thành thật đáp:
- Báo cáo trưởng quan, ta không cách nào biết mặt hết tất cả binh sĩ nhưng đoàn trưởng chỉ có vài người, ta nhận ra được.
Nhâm Tiểu Túc dừng lại một chút.
Hắn đã giết một đoàn trưởng?!
Nhâm Tiểu Túc chưa từng được huấn luyện nên không nhận ra quân hàm của Tông thị.
Hơn nữa, y phục tác chiến mà đoàn trưởng mặc chẳng khác nào binh sĩ bình thường, chỉ khác ở cổ áo mà thôi.
Hắn tưởng đây chỉ là quan quân bình thường, ví dụ như tổ trưởng hoặc sĩ quan có quân hàm, không ngờ tên này lại là đoàn trưởng…
Sau một khắc, Nhâm Tiểu Túc thầm thở dài.
Quả nhiên hắn không cách nào lừa dối để vượt qua nơi có tổ chức phòng bị chặt chẽ thế này.
Là đối phương phòng ngự quá nghiêm mật chứ không phải kế hoạch của hắn không có tác dụng.
Nếu không thể trà trộn vào thì giết tới đi!
Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc đột nhiên phát lực, cảnh vệ còn chưa kịp phản ứng thì Nhâm Tiểu Túc cầm đao rạch cổ cảnh vệ, một tiếng rên rỉ vang lên.
Cảnh vệ đổ ầm xuống mặt đất, Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu nhìn camera trên đầu.
Hắn biết từ khoảnh khắc này, tất cả binh sĩ ở nơi này sẽ toàn lực truy sát mình.
Nhưng trước đó, Nhâm Tiểu Túc có thể làm tê liệt trung tâm quân đội của nơi này.
Đối mặt với quân doanh có phòng ngự trống rỗng cũng tốt hơn đối mặt với một đống binh sĩ.
Hắn hi vọng hàng rào 146 sẽ vì hắn mà lâm vào hỗn loạn.
Chỉ có trong hỗn loạn hắn mới có thể tạo ra một ánh rạng đông cho tiền tuyến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận