Đệ Nhất Danh Sách

Chương 696: Thần Trì


Bắt đầu từ đêm qua, Trình Vũ và Tống Kiều vẫn luôn hoài nghi La Lam có người chống lưng. Thế nhưng hai người họ đều không ngờ bắp đùi này lại là Nhâm Tiểu Túc.
Đổi lại thành bất kỳ ai khác, ví dụ như Vương Uẩn hay bất kỳ một người nào khác thì Trình Vũ sẽ có cảm giác ưu việc khi bản thân là người núp trong bóng tối và “ta đã xem thấu hết thảy”, chẳng khác nào hắn đã nắm giữ được át chủ bài của La Lam cả.
Nhưng khi hắn phát hiện đối phương là Nhâm Tiểu Túc mà khí thế trên người thiếu niên khiến trong lòng hắn nảy sinh nghi ngờ, sau đó kết hợp với vô số vấn đề hắn tự hỏi bản thân có phải hắn nhìn nhầm hay bị mù rồi không, hoặc có phải La Lam mù rồi không…
“Chẳng lẽ đi là cách thức che mắt của La Lam?”
Trình Vũ thầm nghĩ, La Lam là người rất tinh tế, nhìn qua thấy tùy tiện nhưng chưa bao giờ để lộ bài tẩy của mình. Vì thế Nhâm Tiểu Túc giả ngây giả dại nên hắn cũng hùa theo để mọi người tưởng hai người họ cùng một phe. Như vậy tới thời khắc mấu chốt sẽ có người thu hút một phần cừu hận giúp hắn?
Thậm chí đối phương còn có thể tiến thêm một bước, biến thành đồng đội của hắn luôn!
Nhất thời Trình Vũ cảm thấy như bản thân đã hiểu rồi
Nhưng nói sao đi nữa thì độ quan trọng của Nhâm Tiểu Túc bỗng tăng lên cao trong mắt Trình Vũ, không cần biết suy đoán của hắn đúng không. Trình Vũ chỉ cảm thấy bản thân không thể đối xử với Nhâm Tiểu Túc như trước nữa.
Kỳ thật, khi La Lam thấy Nhâm Tiểu Túc luôn ẩn mình nay chủ động lên tiếng muốn đi tiếp thì hiểu ngay Nhâm Tiểu Túc muốn vào Thánh sơn nhất định có chuyện cực kỳ quan trọng. Hơn nữa, Nhâm Tiểu Túc đã có chút phán đoán với người trong đội ngũ, ít nhất tạm thời không ai ở đây có thể tạo ra uy hiếp gì cả.
Tuy giữa hai người chưa chắc ăn ý hoàn toàn nhưng đầu óc La Lam chuyển đổi rất nhanh. Chỉ trong khoảnh khắc liền biết rõ chi tiết trong đó, sau đó cười hề hề đứng ủng hộ quyết định của Nhâm Tiểu Túc.
- Thu dọn đồ đạc tiếp tục lên đường!
La Lam vung tay rồi nói với Vương Uẩn:
- Sợ chết mới không dám tới Thánh sơn. Ngươi sợ chết thì ở lại một mình đi, đừng ảnh hưởng tới chúng ta.
Vương Uẩn đứng tại chỗ ngây người, hắn cảm thấy lời này của La Lam có gì đó không đúng… Chẳng phải người mở lời cho việc rút lui là tên này đó ư?!
Thế nhưng La Lam không có ý tứ cãi lộn cũng thiếu niên nữa mà quay về khu cắm trại thu thập đồ đạc, chuẩn bị xuất phát!
- Hướng dẫn viên! Hướng dẫn viên đâu?
La Lam đứng trước đội ngũ hô to.
Đại lừa đối vui vẻ hớn hở chạy tới:
- Ở đây ở đây!
- Tiếp theo chúng ta đi về hướng nào?
La Lam hỏi.
- Vẫn giữ nguyên kế hoạch hả?
Đại lừa dối lên tiếng.
- Ừ, giữ nguyên kế hoạch đi tiếp…
La Lam nói.
- Vậy đi tới núi Thần Trì đi.
Những năm này đại lừa dối thường xuyên lui tới xung quanh Thánh sơn, nơi xa nhất hắn tới được là núi Thần Trì. Cái tên này không phải được đặt sau tai biến mà vì trong núi có một thạch bích bị ai đó khắc lên hai chữ Thần Trì.
Dựa theo cái tên này, hẳn trong núi có một cái đầm mới đúng. Thế nhưng đại lừa đối tới nơi này hai chuyến lại chưa từng thấy cái đầm kia.
Ngược lại trong núi luôn có sương mù bay, không khí cực kỳ ẩm ướt. Năm trước đại lừa dối từng tới Thần Trì ở bốn ngày, kết quả ba ngày trong đó núi toàn là sương mù.
Đại lừa dối nói:
- Nếu muốn đi qua Thần Trì mà không bị lạc đường thì phải đi thật gần ta. Bằng không sương mù sẽ khiến các ngươi mất phương hướng, bị lạc lại phía sau đấy.
Một người đứng bên cạnh hỏi:
- Chẳng lẽ sẽ bị nhốt trong đó vĩnh viễn không ra được?
- Sẽ không….
Đại lừa dối nói:
- Sương mù trong Thần Trì sẽ có lúc tản được. Lúc trước ta từng lạc đường trên núi tận 3 ngày, ngày thứ 4 sương mù tản ra ta mới rời khỏi được. Cho nên nếu bị lạc cũng đừng đi loạn, đợi sương mù tản đi thì tự tìm đường mà quay về.
Đại lừa dối nói rất đúng trọng tâm, hắn cùng những người ở đây không có thù hận gì, không tới mức sẽ khiến đối phương bị hại trong núi. Vì thế nếu cần vẫn sẽ nhắc nhở một hai.
Lúc này, Trình Vũ nói:
- Chúng ta cầm dây thừng cột lên cổ tay từng người, nối với nhau thì không sợ bị lạc nữa.
Ý của Trình Vũ là, muốn đem dây thừng cột mọi người lại.
- Cách tốt…
La Lam nói:
- Ta đứng thứ hai!
Chu Kỳ nói:
- Ta thứ ba!
Không chờ Nhâm Tiểu Túc kịp lên tiếng, Trình Vũ đã hô:
- Ta thứ tư!
Trình Vũ vội thế này là sợ La Lam và Nhâm Tiểu Túc đều đứng trước đội ngũ, vạn nhất khi tiến vào nơi nhiều sương mù, đám La Lam có âm mưu gì đó mà chặt đứt dây thừng thì khả năng những người phía sau sẽ bị lạc.
Cho nên Trình Vũ mới muốn đứng giữa La Lam và Nhâm Tiểu Túc, phòng ngừa La Lam giở trò.
La Lam cười như không cười nhìn Trình Vũ, hai bên đều là người hiểu chuyện, La Lam tất nhiên nhìn ra tâm tư của Trình Vũ.
Cuối cùng, đội ngũ xếp theo thứ tự là đại lừa dối đi trước, Chu Kỳ thứ hai, ở giữa La Lam và Nhâm Tiểu Túc là Trình Vũ cùng nhóm trợ lý của hắn.
Vương Uẩn tò mò hỏi đại lừa dối:
- Trừ đường này ra còn đường khác để đi không?
Đại lừa dối nhìn hắn một cái:
- Chỉ có người bình thường mới không dám đi đường này thôi. Chỉ có đường mà Hỏa Chủng không dám đi mới có thể đột phá trạm gác tiến vào Thánh sơn. Chung quy Hỏa Chủng cũng chẳng phải loại lương thiện gì.
Vương Uẩn cười cười:
- Ta chỉ hỏi một chút thôi.
Điều khiến Vương Uẩn lo lắng chủ yếu là nếu hắn theo đại lừa dối lên núi thì viện quân của hắn là cách nào vượt qua Thần Trì đây?
Trước đó Vương Uẩn không hề biết tình huống tại Thần Trì, hắn cũng chẳng phải toàn năng gì. Phải biết, nếu mọi người biết cách đi qua Thần Trì cũng chẳng chả nhiều tiền thuê đại lừa dối.
Nghĩ ngơi nửa ngày, Vương Uẩn quyết định đi phía sau cùng đội ngũ. Dùng bánh bích quy chà xát thành mảnh vụn vẩy xuống đất nhằm chỉ đường cho viện quân sau lưng.
Tuy điều này sẽ khiến hắn chịu đói sau khi vào Thánh sơn nhưng có viện quân sau lưng thì sợ giề, cùng lắm ngả bài thôi!
Nghĩ tới đây, lúc Vương Uẩn thu dọn đồ đạc thì thừa dịp vẽ một ký tự đường thẳng lên gốc cây. Ý của ký hiệu này là dựa theo dấu tích được để lại mà đi theo hắn.
Vương Uẩn nghĩ nghĩ rồi ngẩng đầu nhìn lên trời. Hắn muốn nhìn xem nơi này có nhiều chim không. Vụn bánh quy là thứ mà chim thích ăn nhất, vạn nhất bị chim ăn hết thì không tốt lắm.
Lúc này, Vương Uẩn đột nhiên phát hiện từ khi hắn tiến vào phạm vi núi Ngũ Trại thì chẳng thấy con chim nào cả.
Vương Uẩn bình tĩnh nghe âm thanh xung quanh, một chút động tĩnh cũng chẳng có.
Chẳng lẽ nơi này không có chim. Dù hiện tại đã vào đông nhưng không phải loài chim nào cũng bay về phương nam tránh rét. Một mảnh rừng lớn ít người lui tới chẳng phải là nơi sinh sống tốt như cho chim chóc à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận