Đệ Nhất Danh Sách

Chương 616: Ngươi Là Loại Người Này Sao?


Tần Sanh thầm nghĩ, nhiều người thế này hẳn sẽ không liên thủ đóng kịch đâu nhỉ. Lúc lão Vương theo quân đội tới đây, hắn đứng trong thị trấn đã nhìn thấy. Tần Sanh nghe một hồi cũng đoán ra Vương Phú Quý từng tới cứ điểm 178 trước khi đi vào Trung Nguyên, hơn nữa còn đem theo vô số hàng hóa.
Hàng hóa không thể làm giả, nếu làm giả thì chi phí cho lời nói dối này cũng quá cao rồi.
Lúc này, đại lừa đảo hỏi Nhâm Tiểu Túc:
- Lúc trước ta nghe nói ngươi vào hàng rào cứu người? Vậy ngươi có biết vì sao thường xuân héo rũ không?
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh đáp:
- Không biết, ta vừa vào thì Chu Nghênh Tuyết đã bị thường xuân tấn công đến hôn mê, sau đó ta dẫn nàng chạy trống.
Khi Nhâm Tiểu Túc nói bản thân không biết có chuyện gì xảy ra thì đại lừa đảo thầm mắng trong lòng, tin ngươi mới là lạ. Lấy tính cách của ngươi, ngươi nhổ tận gốc thường xuân đã không tệ rồi, làm sao mà bỏ qua cho nó được.
Đại lừa đảo độc miệng nói:
- Chạy trốn? Ngươi cảm thấy ngươi là loại người này?
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn Vương Phú Quý:
- Không cần để ý tới hắn. Lão Vương, ngươi nói tiếp đi.
Lão Vương ai một tiếng:
- Sau khi bị nước lũ cuốn đi, được nửa đường chúng ta được lão sư Khương Vô kéo lên bờ. Về sau ở chung với lưu dân một đoạn thời gian, thế nhưng chúng ta thật sự không thể đoạn tuyệt nhân thế được. Tiếp đó liền dùng tiền và thuốc mà ngươi từng đưa làm ăn. Tránh khi gặp lại ngươi thì hai tay trống trơn.
Lão Vương nói tiếp:
- Tiếp đến chúng ta đem một ít hàng rào hiếm có ở Tây bắc tới đó bắn. Kết quả vừa tới nơi ta liền gặp được Trương Tiểu Mãn. Biết được tin ngươi còn sống, ta lập tức muốn quay lại Trung Nguyên. Kết quả hắn nói hắn có cách tìm được ngươi…
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt hỏi:
- Cách gì?
- À…
Lão Vương nhìn Nhâm Tiểu Túc, do dự nói tiếp:
- Hắn nói hàng rào nào gặp chuyện không may thì cứ điểm 178 sẽ phái người tới tìm ngươi. Bất quá người họ phái tới hàng rào 74 không tìm được gì cả, Trương Tiểu Mãn còn nói đây là Hứa Hiển Sở chỉ cho hắn…
Đại lửa đảo ngồi bên cạnh nói:
- Người được Vương Phong Nguyên phái tới hàng rào 74 là ta nè. Hứa Hiển Sở đoán không sai tí nào. Khi ấy ta thăm dò được Nhâm Tiểu Túc từng ở hàng rào 74. Hơn nữa ngươi xem hàng rào 61 bây giờ đi…
Nhâm Tiểu Túc nhất thời bó tay. Đây gọi là cách quái quỷ gì vậy. Hắn chặn ngang đại lừa đảo:
- Ngươi đừng nói nữa.
Quả nhiên đại lừa đảo không nói gì nữa.
Vương Phú Quý cảm khái:
- Về sau không tìm được tin của ngươi ta liền dẫn cả đội tới Trung Nguyên cùng rất nhiều hàng hóa. Lần này may mắn có Trương Tiểu Mãn hỗ trợ, hắn tự làm chủ mà cho chúng ta rất nhiều hàng hóa. Việc này sẽ không ảnh hưởng gì tới hắn chứ?
Đại lừa đảo vui vẻ nói:
- Sẽ không. Ngươi yên tâm đi, Trương Tiểu Mãn làm đúng rồi! Lão Vương, ngươi biết thiếu niên trước mắt này là ai chăng?
Chuyện gì thế này? Lời này khiến Vương Phú Quý không khỏi ngây ngẩn cả người. Sao hắn lại không biết Nhâm Tiểu Túc là ai cơ chứ?
Đại lừa dối thần bí nói:
- Đây là thiếu soái của cứ điểm 178 chúng ta. Biết thiếu soái là ai không, là người sẽ kế nhiệm chức Tư lệnh sau khi Trương tư lệnh về hưu. Vì sinh ý của Tư lệnh tương lai mà xuất ra một ít hàng hóa thì có là gì, đúng không?
Đám Vương Phú Quý ngây người. Dù họ từng ở Tây bắc một đoạn thời gian nhưng sao không ai nói họ biết chuyện này vậy.
- Ngươi nói nghiêm túc chứ?
Vương Phú Quý hỏi đại lừa đảo:
- Tư lệnh tương lai của cứ điểm 178?
- Còn có thể làm giả được chắc?
Đại lừa đảo nói:
- Bằng không ngươi cho rằng ai cũng có thể lấy mấy trăm vạn hàng hóa của cứ điểm 178 chúng ta?
Giờ khắc này, rốt cuộc Vương Phú Quý cũng hiểu gì sao người ở Tây bắc nhiệt tình với hắn như thế, vì sao Trương Tiểu Mãn lại muốn xưng huynh gọi đệ với hắn.
Lúc xuất hàng, quan quân quản kho còn rất nhiệt tình với hắn, kêu hắn Vương ca ngắn Vương ca dài mãi, còn bảo hắn phải thường xuyên tới Tây bắc, cái gì mà tạo ra một đế chế thương nghiệp nguy nga mạnh mẽ…
Lúc trước hắn còn tưởng quyền lợi của Trương Tiểu Mãn lớn như thế chứ.
Hiện tại Vương Phú Quý mới ý thức được, thì ra thân phận của Nhâm Tiểu Túc đã thay đổi!
Lão Vương ngơ ngác nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Khó trách Trương Cảnh Lâm ở lại trên thị trấn nhiều năm như thế, thì ra ngươi là….
Nhâm Tiểu Túc chớp mắt đen mặt:
- Là cái gì mà là, ta không có quan hệ máu mủ gì với hắn đâu. Đại lừa đảo đang lừa dối các ngươi đó, ta đảm đương không nổi đâu!
Đạo lừa đảo nói nhiều như thế chỉ muốn Nhâm Tiểu Túc nhận cái chức thiếu soái này thôi. Nếu tương lai có thể thông qua đám Vương Phú Quý mà thay đổi suy nghĩ của Nhâm Tiểu Túc thì càng tốt!
Tần Sanh nghe lén bên cạnh rốt cục cũng xác định được Nhâm Tiểu Túc thật sự là Thiếu soái của cứ điểm 178. Hơn nữa người ta muốn hắn làm Thiếu soái hắn còn chả thèm làm…
Phải làm sao đâu?
Tần Sanh lấy điện thoại vệ tinh gọi cho lão Lý, nói thẳng:
- Lão sư, ta đã xác định được thân phận của Nhâm Tiểu Túc. Thân phận của hắn không đơn giả như chúng ta tưởng đâu…
- Có ý gì?
Lão Lý không hiểu.
Tần Sanh giải thích:
- Hắn không phải siêu phàm giả độc hành, cũng không một mình như chúng ta thấy.
- Ừ, ta biết hắn còn có một nha hoàn..
Lão Lý nóng nảy:
- Ngươi bớt nói đầu bỏ đuôi đi, nói cho hết được không?
Tần Sanh bất đắc dĩ:
- Hắn là người thừa kế của cứ điểm 178. Xem ra cả cứ điểm 178 cũng đồng ý với chuyện này rồi, thế nhưng trông bộ dáng của hắn không có ý định về Tây bắc. Cho nên lão sư à, ngài phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Dù hắn có là người chúng ta muốn tìm cũng chưa chắc thiếu niên này chịu nể mặt.
Lúc trước lão Lý nghĩ, vạn nhất Nhâm Tiểu Túc là người họ muốn tìm nhưng đám Trương Thanh Khê chướng mắt Nhâm Tiểu Túc thì sao.
Mà bây giờ tình thế đột nhiên thay đổi, họ phải lo là Nhâm Tiểu Túc có chướng mắt họ không mới đúng chứ!
Lão Lý đờ đẫn:
- Thật sao?
- Thật, hơn nữa ta cảm thấy người ta cũng không có gì phải diễn kịch cho chúng ta coi…
Tần Sanh nói:
- Bất quá lão sư à, ta cảm thấy đây cũng có thể là chuyện tốt. Gần đây ta phát hiện giá trị vũ lực của Nhâm Tiểu Túc vượt xa chúng ta tưởng. Trước kia chúng ta cảm thấy hắn không mạnh như chúng ta, hoặc nói tất cả những Kỵ Sĩ khác đều cho rằng đại đa số siêu phàm giả dù đã thức tỉnh cũng không bằng chúng ta, trừ một số ít người ra. Thế nhưng khả năng cao Nhâm Tiểu Túc chính là một ít người kia. Hẳn lão sư cũng nghe được chuyện về thường xuân ở hàng rào 61, sau khi vào đó hắn có thể toàn thân trở ra. Ta hoài nghi thường xuân héo rũ có quan hệ với hắn.
Lão Lý thở dài một tiếng:
- Được, ta biết rồi. Ta cần báo lại cho những Kỵ Sĩ khác.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn Khương Vô. Mấy tháng trời không gặp, khí chất lão sư Khương Vô càng thêm nội liễm. Lúc mọi người nói chuyện, nàng lẳng lặng ở một bên, mỉm cười lắng nghe, không chen vào. Chỉ là ánh mắt thường xuyên đặt lên người Nhâm Tiểu Túc thôi.
Thế nhưng khi Nhâm Tiểu Túc nhìn lại, ánh mắt của nàng đã dời sang chỗ khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận