Đệ Nhất Danh Sách

Chương 797: Lời Thề

Đối với Lương Sách thì dù thế nào đối phương cũng xem như đã cứu hắn.
Họng súng của đào binh từ đầu tới cuối chỉ chĩa vào mỗi hắn.
Một khi phát sinh xung đột, hắn sẽ là người chết đầu tiên.
Hơn nữa Lương Sách cảm thấy, Nhâm Tiểu Túc vì bảo vệ bạn gái mình mà nổ súng không có gì đáng trách.
Nếu đối phương muốn dẫn Mạnh Nam đi, chỉ sợ hắn cũng sẽ điên cuồng liều mạng.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc giả bộ hoảng hốt trả súng lục cho Vương Kinh:
- Thật xin lỗi, lúc ấy ta có phần không cân nhắc hậu quả, lỡ mà hắn không chết chỉ sợ sẽ liên lụy mọi người.
Kết quả Vương Kinh không nhận súng lại mà cười nói:
- Ngươi nổ súng là đúng.
Không cần trả lại súng đâu, ngươi cứ giữ lấy đi.
Súng này là năm đó cha ta để lại cho ta, hiện tại cho ngươi xài cũng thích hợp.
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc:
- Vậy ngài lấy súng đâu mà xài.
- Có hay không không quan trọng, quan trọng là phải có dũng khí nổ súng kia kìa…
Vương Kinh cảm khái, lời này khiến người trung niên bên cạnh thật sự có phần xấu hổ.
Ban đầu hắn còn không chịu cho Nhâm Tiểu Túc mượn súng.
Kết quả súng giờ bị hắn ném dưới đất, còn Nhâm Tiểu Túc lại cứu mọi người.
Rõ ràng mấy năm nay Vương Kinh dẫn hắn theo cũng vì tài bắn súng của hắn.
Thế nhưng thành tích cao thì có tác dụng gì?
Vương Kinh vẫy tay:
- Ngươi không cần ngại.
Chung quy chúng ta là bác sĩ, chưa từng giết người.
Như thế cũng rất bình thường.
Nhâm Tiểu Túc thầm tán thành.
Vương Kinh là người rất hiểu lý lẽ, nói không sai.
Vương Kinh nói với Vương Sách và nam tử trung niên:
- Kéo người này vào rừng đi.
Chung quy chúng ta vẫn phải ở đây một đêm, để thi thể tại chỗ cũng không nên.
- Được rồi…
Lương Sách gật đầu đồng ý.
Nghề bác sĩ có phần đặc thù, người bình thường sẽ sợ người chết nhưng họ thì gặp rất nhiều rồi.
Cho nên họ không sợ người chết, chỉ sợ người sống.
Vương Kinh nhìn về phía Bắc, cảm khái:
- Xem ra thế đạo này loạn thật rồi.
- Lão gia tử nói vậy là sao?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Gần đây bệnh viện dần ít người làm hơn, ngươi biết chứ?
Vương Kinh hỏi.
Nhâm Tiểu Túc giả bộ gật đầu…
- Kỳ thật những bác sĩ đó đều được Vương thị tạm thời xung vào quân đội….
Vương Kinh nói tiếp:
- Nghe nói là quân y không đủ nên mới tìm tới bác sĩ trong hàng rào.
Nghe nói đây chỉ là nhóm đầu tiên, về sau sẽ còn nhóm thứ hai thứ ba nữa.
- Thấy Khổng thị và Hỏa Chủng đánh nhau, e rằng Vương thị cũng đang chuẩn bị.
Bất quá ta cảm thấy chiến hỏa có lẽ không lan tới Vương thị đâu…
Nhâm Tiểu Túc đoán.
Theo hắn, xui xéo hẳn là Khổng thị và Hỏa Chủng, hiện giờ Vương thị có khác nào ngư ông đắc lợi.
Vương Kinh nghe hắn nói xong thì lắc đầu:
- Tin ta biết nhiều hơn các ngươi một chút.
Nhóm bác sĩ và y tá được điều tới phương bắc.
- Phương bắc?
Có người khó hiểu hỏi.
Nhâm Tiểu Túc quan sát biểu tình mọi người, phát hiện đa phần đều rất ngạc nhiên khi nghe tin này.
Vương Kinh giải thích:
- Là tới phương bắc, hơn nữa còn là hàng rào 176! Nghe nói chỗ đó có kẻ địch mới.
Người Thảo Nguyên từng tới báo sẽ có kẻ địch ở phương bắc tới tập kích.
- Người Thảo Nguyên?
Một bác sĩ nghe tới ba chữ này thì giận dữ:
- Họ vừa giết ngần ấy người, lợi của họ có đáng tin không?
- Lần này người Thảo Nguyên không nói dối…
Vương Kinh thở dài:
- Về sau Vương thị đã phái lính trinh sát tới phía bắc điều tra, xác thực tìm được tung tích đối phương.
Hơn nữa có người nói, người Thảo Nguyên đã di cư sang phía đông, tránh né tai họa lần này.
Vương Kinh là Thái Đẩu trong giới y học.
Bình thường người ông tiếp xúc đều là quan to quý hiển.
Có vài đại nhân vật được Vương thị cần chữa bệnh đều tìm tới Vương Kinh.
Vì thế tin tức của ông tất nhiên đều nghe được từ chỗ những nhân vật đó.
Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận thấp giọng nói:
- Ta biết ngoài phương bắc còn có nơi khác.
Thế nhưng ta từng đọc trên báo của hàng rào 88 nói, trong tai biến bên kia còn thảm hại hơn chúng ta, sao bây giờ vẫn còn người sống.
Dương Tiểu Cận trả lời:
- Ta đoán chưa ai từng tới đó kiểm tra.
Tất cả hẳn đều suy đoán thôi, chung quy không phải tòa soạn nào cũng như hi vọng, độ tin cậy không cao.
Nói thật, e rằng người Trung Nguyên chưa có ai nghĩa tới sẽ có một ngày kẻ địch từ phương bắc tới.
Vốn Nhâm Tiểu Túc còn tưởng trận hỗn chiến này của Trung Nguyên chỉ là chuyện giữa các tập đoàn mà thôi.
Không ngờ lại rẽ sang hướng này.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Vương Kinh:
- Đây là nguyên nhân ngài vẫn luôn ủ rũ?
- Đúng thế, chúng ta cả đời học tập trị bệnh cứu người.
Kết quả lại phát hiện đứng trước chiến tranh, tài năng vốn tự hào trở nên bé nhỏ vô cùng.
Hôm nay vừa chữa xong cho mười người thì chỉ cần một trận chiến quy mô nhỏ đã cướp đi mạng sống của cả ngàn người….
Vương Kinh nói.
Một bác sĩ trẻ tuổi nghe vậy liền nghĩ có phần tiêu cực:
- Vậy chúng ta học y để làm gì nữa?
Vương Kinh vỗ vai hắn:
- Sao mà vô dụng được, cứu được ai thì cứu.
Chúng ta khi tốt nghiệp từng đọc lời tuyên thệ Hippocrates, nhớ rõ lời tuyên thệ đó là gì không?
- Tôi sẽ tôn trọng những thành quả khoa học của các thầy thuốc đi trước, và sẵn sàng chia sẻ kiến thức của mình cho những người tiếp nối.
Tôi sẽ ứng dụng, vì lợi ích của người bệnh, tất cả các biện pháp khi cần thiết, tránh sa vào việc điều trị thái quá và điều trị theo chủ nghĩa hư vô.
Tới đây, lời thề vẫn chưa hết, ánh mắt Vương Kinh ngập tràn từ ái:
- Ta nguyện trở thành một ngọn nến, cháy tới khi kết thúc, nguyện mãi mãi thắp sáng hư vô.
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt.
Những lời Vương Kinh nói cũng là những lời Trương Cảnh Lâm từng nói với hắn.
Thì ra đây là lời tuyên thệ của bác sĩ trên đất chết.
Lúc này hắn bỗng nhớ tới Trương Cảnh Lâm cũng từng là một quân y tại cứ điểm 178.
Giờ khắc này, trong lòng Nhâm Tiểu Túc có một cảm giác kính nể khó hiểu như khi hắn gặp Giang Tự vậy.
Trước kia hắn nhìn thế giới này bằng ánh mắt bi quan, thế nhưng dần dà hắn nhận ra cái nhìn của mình quá thiển cận, gặp qua rất ít người nên không biết thật ra trên thế giới vẫn có ánh sáng.
Vương Kinh phất tay nói với mọi người:
- Ngồi xuống dùng cơm đi, ăn xong thì sớm nghỉ ngơi.
Ngày mai lại lên đường.
Bấy giờ, Lương Sách và người trung niên tên Tư Mã Cương quay về.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Lương Sách, thấp giọng nói:
- Không phải ngươi thích Mạnh Nam à.
Hiện tại ảnh hưởng của chuyện vừa rồi vẫn còn.
Lúc nữ nhân sợ hãi, ngươi đi qua an ủi một chút đi.
Trong lúc sợ hãi con người dễ kích động hơn.
Bây giờ lại gặp được một người khác, nàng sẽ tưởng tim đập nhanh là do động lòng đó.
Lẹ đi.
Dương Tiểu Cận liếc Nhâm Tiểu Túc:
- Tâm địa đúng là ngày càng gian xảo.
Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng giải thích:
- Ta đọc trên sách cả đó….
Ta cũng chỉ nghĩ kế cho Lương Sách thôi, cũng đâu có dùng.
Lương Sách nghe tới hiệu ứng này thì hai mắt sáng lên.
Hắn xoay người đi về phía Mạnh Nam.
Bấy giờ Mạnh Nam im lặng ngồi bên cạnh đống lửa, hai tay ôm đầu gối, xem ra nàng vẫn còn sợ hãi.
Lương Sách đi tới bên cạnh, nhỏ giọng nói:
- Ngươi sợ à?
Thần sắc Mạnh Nam có thút thả lỏng, gật đầu trả lời:
- Một chút, mỗi lần sợ hãi nghe nhạc xong ta sẽ ổn hơn.
Lần đầu thấy thi thể ta bị hù tới cả đêm mất ngủ.
Thế nhưng chỉ cần nghe nhạc là không sợ nữa.
Hiện tại quên mang rồi, ngươi có thể trò chuyện với ta không?
Lương Sách hưng phấn:
- Không cần đâu, ta có mang máy nghe nhạc, ta cho ngươi mượn.
Nhâm Tiểu Túc:
- Câm nín !!!
Dương Tiểu Cận:
- Câm nín !!!
Tiếp đo Nhâm Tiểu Túc liền thấy Lương Sách lấy máy nghe nhạc đưa cho Mạnh Nam rồi ngồi bên cạnh sưởi ấm.
Đột nhiên hắn cảm thấy, con hàng này độc thân không oan chút nào….
Bạn cần đăng nhập để bình luận