Đệ Nhất Danh Sách

Chương 433: Đoàn Trưởng Tèo Rồi

Kỳ thật mệnh lệnh của tướng lãnh hậu cần này có chút vượt quyền. Thế nhưng, từ trước tới nay, người quản lý hậu cần đều là tâm phúc của các đại lão nên không ai nói tên này cái gì cả.
Lúc này, kỳ thật Tiêm Đao Liên cũng không đi đâu xa, họ đang trốn trong nhà xưởng nấu đồng kia, dùng vũ lực trông giữ lưu dân tại nhà xưởng, phòng ngừa đám người này để lộ bí mật.
Một mặt khác thì chia lương thực cướp được cho lưu dân, dùng để thu mua nhân tâm.
Vốn Tiêm Đao Liên còn lo lắng, sợ có chuyện gì ngoài ý muốn. Chung quy chủ ý trốn trong nhà xưởng của Nhâm Tiểu Túc thật sự quá to gan rồi.
Kết quả, khiến đám hán tử ngoài ý muốn là, không có bất kỳ lưu dân nào có nghĩ tới việc mật báo. Đương nhiên, lưu dân cũng không có cơ hội mật báo.
Lưu dân nói, việc mật báo này rất vô nghĩa. Dù họ cố gắng hết sức chạy đi mật báo cho Tông thị cũng chưa chắc họ được thưởng.
Có thể thấy được rõ ràng, Tông thị đối xử với lưu dân rất khắt khe.
Thậm chí còn có lưu dân chủ động cầu đám Nhâm Tiểu Túc cho họ súng lục, họ muốn tham gia chiến đấu, hỗ trợ Tiêm Đao Liên đánh Tông thị.
Đương nhiên Trương Tiểu Mãn không đồng ý, nhưng hắn vẫn cảm khái nói:
- Nếu văn minh khiến con người phải quỳ gối, như vậy con người sẽ cho văn minh thấy thế nào là dã man và bạo lực.
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn Trương Tiểu Mãn:
- Ngươi cũng có văn hóa ghê nhỉ.
- Không phải ta nói…. Trương Tiểu Mãn cười:
- Đây là Trương tư lệnh nói đó.
Sau khi cướp được đồ ăn, Tiêm Đao Liên liền quay về nhà xưởng ẩn núp, đợi thời cơ tiếp theo. Trên căn bản, đoàn bộ binh không nghĩ tới Tiêm Đao Liên lớn mật như thế, dám ẩn dấu ngay dưới mí mắt của họ.
- Hiện tại chắc chắn thủ quân của hàng rào 144 đang lùng bắt chúng ta. Nếu phía sau chúng ta xuất hiện kẻ địch, e rằng cũng sẽ đau đầu y chang chúng.
Mọi người ngồi đây nói chuyện phiếm. Bên ngoài nhà xưởng vẫn hoạt động như bình thường, chỉ có như vậy mới không nhìn ra sơ hở gì.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Nhất định sẽ có quân đội Tông thị tới tra hỏi, hỏi xem người ở nhà xưởng có thấy ai khả nghi không. Đến lúc đó chúng ta thăm dò xem, họ sẽ tập trung lực lượng hay chia ra truy điểm. Nếu là cái thứ 2, chúng ta có thể thừa dịp tấn công.
Tướng lĩnh hậu cần của Tông thị rất căm tức, nhưng hắn cũng biết, kỳ thật vấn đề này không quá nghiêm trọng như vậy. Họ đoán được, hẳn là đại đội ở núi Cường Loan đã vượt sông tới đây, nhưng chỉ cần không phải binh sĩ chủ lực của cứ điểm 178 là tốt rồi.
Chung quy, một đoàn binh lực vẫn mạnh gấp 10 lần một chi đại đội, nghĩ một tí là biết bên nào hơn.
Đoàn bộ binh phái mấy chi đại đội ra ngoài, chỉ giữ lại một doanh để đóng giữ hàng rào 144 mà thôi. Những liên đội khác đi tứ tán tìm kiếm kẻ địch.
Dựa theo kế hoạch của Tông thị, nếu một đại đội đụng phải kẻ địch tới từ cứ điểm 178 thì chỉ cần chặn quân địch rồi gọi trợ giúp, tối đa 2 giờ sẽ có hai mũi đại đội bao vây tới.
Kết quả chưa tới 2 ngày, bộ chỉ huy lại nhận được báo cáo, đoàn bộ binh đã có một đội bị diệt, ngược lại vẫn chưa bắt được kẻ địch…
Xế chiều hôm đó, lại thêm một đại đội nữa đi đời, đây là đại đội được cử tới trợ giúp đại đội đầu tiên…
Phía bên bộ chỉ huy nhất thời kinh ngạc. Đây là sao, chẳng phải đối phương chỉ có 1 đại đội thôi à, sao lại tiêu diệt được 2 đại đội của họ?
Đoàn trưởng của đoàn bộ binh cũng không phải kẻ ngu, lập tức tập trung binh lực, không phân tán nữa.
Một đoàn đội được cử tới chiến trường điều tra, họ phát hiện được bất thường, vì sao chiến đấu một hồi mà không có cỗ thi thể nào của kẻ địch cả. Đây là sức chiến đấu quái gì thế?
Chẳng lẽ trong đại đội của cứ điểm 178 có siêu phàm giả!
Người này đứng giữa chiến trường nhíu mày, không biết nên giải quyết vấn đề nan giải này thế nào? Tên đoàn trưởng được cử tới hàng rào 144 để đảm bảo lương thảo hậu cần an toàn. Nếu vấn đề mãi không được giải quyết, chỉ sợ chức đoàn trưởng này của hắn sẽ không giữ được.
Vào ngay lúc này, đột nhiên ngực đoàn trưởng nổ thành một chùm huyết vụ. Cả người hắn cũng bắn về phía sau.
Bên cạnh có binh sĩ nhất thời nóng nảy:
- Có tay súng bắn tỉa! Có tay súng bắn tỉa! Cứu đoàn trưởng!
Thế nhưng đoàn trưởng đã bị bắn vào ngực, sống sót kiểu gì cho nổi…
Nói thật, những binh sĩ này chưa từng thực chiến lần này. Đại bộ phận còn chẳng có ý thức đề phòng tay súng bắn tỉa nữa.
Ai cũng không ngờ nơi này sẽ có tay súng bắn tỉa. Một chi bộ binh sao có thể chống lại đẳng cấp như tay súng bắn tỉa chứ. Đến cùng cứ điểm 178 có bao nhiêu binh sĩ vượt sông thế này?!
Cho nên, bộ chỉ huy đang chờ tin Tiêm Đao Liên sẽ bị hủy diệt truyền tới. Kết quả chỉ nhận được tin đoàn trưởng đã tèo.
Vị tướng lãnh hậu cần kia nghe vật thì tức tới chửi cha mắng mẹ. Hắn lập tức chuyển vụ này ra ngoài, để bên quân vụ xử lý.
Đây là chuyện lớn, cần phải bổ nhiệm đoàn trưởng mới và truy cứu trách nhiệm!
Kỳ thật, Nhâm Tiểu Túc cũng không biết hắn có thể bắn chết đoàn trưởng của hàng rào 144. Lúc ấy hắn tìm cứ điểm cao để khống chế tình hình ở chiến trường, thuần túy là thử vận may. Kết quả lại trông thấy có người đeo huy hiệu ngôi trong của đoàn, vì thế hắn quyết đoán nổ súng.
Lúc rời đi, Nhâm Tiểu Túc còn thầm hỏi cung điện:
“Hiện tại kỹ năng súng ống có đẳng cấp gì?”
Cung điện đáp:
“Cấp đại sư.”
Không tệ không tệ, Nhâm Tiểu Túc rất hài lòng.
Từ lần bắn chết hai tay súng bắn tỉa trong núi kia, kỹ năng của hắn đã tăng lên rất nhiều.
Đây là kỹ năng đầu tiên có cấp bậc đại sư của Nhâm Tiểu Túc. Hắn cảm thấy rất thành tựu, chung quy đây không phải hắn phục chế mà thành, mà là thiên phú cùng việc rèn luyện.
Nhâm Tiểu Túc không nổ súng lần hai, vì hắn thấy trong đại đội này có đem theo súng máy hạng nặng. Nếu đối phương phản ứng kịp, cùng súng máy hạng nặng tấn công hắn, e rằng hắn sẽ không chống cự được.
Sau khi Nhâm Tiểu Túc tụ hợp với đám Trương Tiểu Mãn liền nghe hán tử hỏi:
- Có thu hoạch được gì không?
- Có, giết được một sĩ quan…
Nhâm Tiểu Túc đáp.
- Quan quân? Quân hàm là gì?
Trương Tiểu Mãn hỏi.
- Việc này ta không rõ…
Nhâm Tiểu Túc nói.
Chung quy kính nhắm cũng không phải thần khí, ở cự ly xa như thế, một người trưởng thành trông chỉ như con kiến thôi.
Trương Tiểu Mãn gật đầu:
- Cũng được, đoán chừng cũng chẳng phải quan quân quan trọng gì. Chúng ta tiếp tục trốn trong nhà xưởng thôi.
Một lần trốn này qua hết bảy ngày. Trong bảy ngày này, Tiêm Đao Liên thậm chí còn không thấy có đại đội Tông thị nào truy bắt họ.
Trương Tiểu Mãn nói đùa:
- Sao mấy nay đám binh sĩ Tông thị không hành quân nữa. Nhâm Tiểu Túc, đừng nói người ngươi giết là đoàn trưởng của họ nha?
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ:
- Đâu có may mắn như thế. Không cần nghĩ nữa, ta thấy tên sĩ quan kia còn chẳng đề phòng xung quanh có tay súng bắn tỉa. Hẳn chẳng phải nhân vật trọng yếu như đoàn trưởng đâu.
Thế nhưng họ không biết, vì lần đánh lén này của Nhâm Tiểu Túc mà một loạt phản ứng dây chuyền bắt đầu diễn ra.
Thậm chí còn ảnh hưởng tới việc tác chiến.
Đơn giản là Tông thị hoài nghi, binh sĩ trà trộn vào phía sau họ không chỉ có một đại đội….
Bạn cần đăng nhập để bình luận