Đệ Nhất Danh Sách

Chương 640: Một Chút Nhân Tình Trong Hỗn Thế

Nói chuyện với Hồ Thuyết xong, Nhâm Tiểu Túc đi tới phòng bếp dạo một vòng.
Gạo trong thùng không còn nhiều, hơn nữa Nhâm Tiểu Túc còn thấy trong thùng rác không có tí đồ sống nào.
Nói rõ mấy đứa nhỏ trong Viện mồ côi sống trong điều kiện rất kém.
Hồ Thuyết đi theo sau, nói:
- Có biết vì sao ta không đành lòng lợi dụng Trương Bảo Căn không? Vì bản chất hắn rất lương thiện? Không phải, hay nói là không chỉ như thế.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu, yên lặng lắng nghe.
Hồ Thuyết nói tiếp:
- Kỳ thật Trương Bảo Căn chỉ là một đứa nhỏ mồ côi, chưa từng nhìn thấy thế giới hiểm ác đã bị Khánh thị nhốt vào Viện tâm thần.
May mà Khánh thị vẫn còn chút nhân từ, chỉ quan sát trạng thái của họ chứ không đả thương.
- Lúc Trương Bảo Căn đi tới đây trông chẳng khác nào một đứa nhỏ nhà quê lên thành phố.
Lúc trước, có đứa nhỏ bảo muốn ăn sủi cảo.
Những đứa bé này bị đưa tới Viện mồ côi từ hồi 3 tuổi.
Sủi cảo là ký ức duy nhất còn sót lại của chúng với thế giới bên ngoài.
Ngay cả mẹ chúng có bộ dáng gì chúng cũng không nhớ rõ, thế nhưng lại nhớ kỹ hương vị của sủi cảo.
- Trương Bảo Căn không có tiền.
Vì thế hắn tới chợ nhặt rau củ mà mọi người đem vứt rồi cầu xin người khác cho hắn chút mỡ heo.
Cũng không biết hắn làm sao mà xin được…
Hồ Thuyết cười nói:
- Vào lúc mừng năm mới, Trương Bảo Căn ra ngoài làm thêm việc vặt, lau xe kiếm chút đỉnh tiền.
Mỗi lần kiếm tiền xong liền mua thịt về cho bọn nhỏ ăn.
Bản thân hắn không ăn một miếng nào.
- Lần này, nếu không phải cần một lượng lớn áo bông và đám trẻ đã bắt đầu bị nứt da thì Trương Bảo Căn cũng không bí quá hóa liều mà đi giết người.
Ngươi biết ta coi trọng hắn ở điểm nào nhất không? Hắn tới đây là muốn chặt đứt những sát tính đó, chăm sóc đám nhỏ thật sự rất tận tâm.
Hắn cũng muốn ăn thịt đó chứ.
Thế nhưng khi nhìn bọn nhỏ ăn thịt thì hắn cũng đã rất vui rồi.
Nhâm Tiểu Túc lên tiếng:
- Ngươi đâu phải không có tiền, sao không mua chút đồ cho bọn nhỏ.
Hồ Thuyết nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Đừng nói với ta mấy chuyện đó nữa.
Thằng nhóc Thần Đàn lấy được ngần ấy vàng, kết quả không nói với ta tiếng nào, muốn giữ lại toàn bộ cho ngươi.
Lúc ta làm quan ở Lý thị cũng chỉ được tiếng thơm chứ có dư dả gì đâu! Ban đầu, ta cũng còn chút tích góp nhưng ngươi không biết đám nhỏ ăn nhiều thế nào đâu.
Tục ngữ nói, nhóc con ăn chết lão tử.
Ta cũng sắp bị chúng ăn cho chết luôn rồi này!
Nhâm Tiểu Túc ngây người:
- Ngươi nghèo dữ vậy hả?
- Chứ sao nữa?
Hồ Thuyết đen mặt:
- Tiền cũng không mua được niềm vui!
Nhâm Tiểu Túc im lặng một lát rồi nói:
- Là tiền ngươi quá ít nên không mua được niềm vui thôi!
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc xoay người rời đi.
Giữa trưa ngày tiếp theo, hắn mang tới Viện mồ côi hơn 10 cân thịt heo và rau cần.
Chu Nghênh Tuyết đi theo khiên thêm một túi bột mì lớn.
Cả đám nhỏ trong Viện mồ côi thấy thế thì không ngừng hoan hô.
Lần này, Hồ Thuyết cùng mọi người bắt đầu làm sủi cảo.
Nhâm Tiểu Túc dùng Hắc đao biểu diễn băm thịt làm nhân bánh. Đám nhỏ xem mà vỗ tay không ngừng khiến Nhâm Tiểu Túc cực kỳ đắc ý.
Đợi khi sủi cảo được nấu xong, Chu Nghênh Tuyết đứng bên cạnh làm nhiệm vụ múc canh. Đám nhỏ cũng chẳng tranh giành nhau, dưới sự chỉ huy của Trương Bảo Căn mà xếp hàng ngay ngắn.
Mỗi người bưng một chén nhỏ.
Bé gái đứng trước, bé trai đứng sau, nhỏ tuổi đứng trước, lớn tuổi đứng sau.
Lúc đám trẻ được múc sủi cảo xong, Trương Bảo Căn mới bưng chén qua.
Chu Nghênh Tuyết múc cho hắn một chén đầu, Trương Bảo Căn còn nói cám ơn nàng.
Đợi cả đám ăn xong, bụng đám nhỏ đứa nào đứa nấy to tròn ngồi trên ghế. Đã rất lâu rồi chúng không được ăn thịt, vừa ăn liền không ngừng lại được.
Có đứa nhỏ nói với Trương Bảo Căn:
- Bảo Căn thúc thúc, thổi bong bóng cho chúng ta xem với!
Trương Bảo Căn nghĩ nghĩ rồi thuận miệng thổi bong bóng.
Chỉ thấy bọn nhỏ ghét bỏ nói:
- Bảo Căn thúc thúc, sao bong bóng hôm nay thúc thổi toàn mùi sủi cảo không vậy…
...
Rời khỏi Viện mồ côi, Chu Nghênh Tuyết đi bên cạnh Nhâm Tiểu Túc, hỏi:
- Lão gia, hôm nay trông ngươi rất có nhân tính nha.
- Nhân tính cái gì...
Nhâm Tiểu Túc cười:
- Chỉ là chút lòng tốt mà thôi.
Ta cũng không làm được như Trương Bảo Căn, ở lại đó chăm sóc đám nhỏ.
- Vậy thì sao chứ…
Chu Nghênh Tuyết bĩu môi:
- Thế đạo này có chút tốt bụng đã khó lắm rồi.
Bất quá lão gia, sao ngươi không đưa tiền cho họ?
- Không có chúng ta, họ cũng sống rất vui…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ban đầu ta tính để lại 1.000.000 đồng.
Về sau nghĩ lại thấy Hồ Thuyết nói rất đúng.
Niềm vui của nơi này không liên quan tới tiền.
Hơn nữa Tần Sanh và Trương Thanh Khê sẽ sớm giải quyết vấn đề tiền bạc ở đây, không cần chúng ta vẽ vời thêm chuyện.
Từ đêm qua tới nay, Nhâm Tiểu Túc bỗng có được khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi.
Sau khi tới Lạc thành, thần kinh hắn lúc nào cũng căng thẳng.
Bất kỳ lúc nào cũng phải cảnh giác liệu có bị kẻ địch phục kích.
Thế nhưng thế giới này không nên như thế.
Nhâm Tiểu Túc bỗng có phần chờ mong một thế giới hòa bình.
Thời điểm này, cơn sóng dữ trong Lạc thành như dần lắng xuống.
Một nhóm hơn 20 người đang chạy tới chỗ Lạc thành.
Khuôn mặt người cầm đầu được vải đỏ che lại, đối phương chính là Kỵ Sĩ Ngô Định Viễn.
Vốn hắn dựa theo kế hoạch mà dẫn đệ tử ra ngoài du lịch.
Kết quả hành trình vừa kéo dài được một nửa đã nhận được tin báo Lạc thành gặp chuyện, vì thế hắn chỉ có thể dẫn theo đám sinh viên vòng trở lại.
Trên đường phải đi qua hàng rào của Khổng thị nghỉ ngơi một đêm.
Thế mà xe để bên ngoài lại bị người khác dụng tâm kín đáo phá hư, vì thế cả đám người chỉ có thể chạy bộ về.
Ngô Định Viễn biết đây là có người cố ý kéo dài thời gian hắn về Lạc thành.
Thế nhưng Ngô Định Viễn không tính tìm Khổng thị tranh cãi.
Việc đã tới nước này, Kỵ Sĩ phải giả định tất cả các tập đoàn là kẻ địch.
Lúc họ cách Lạc thành chừng 30 ki lô mét , Ngô Định Viễn đột nhiên dừng lại.
Hắn nhìn Hương Thảo và lão đầu vẽ đường trường mắt.
Hương Thảo cười nói:
- Hương Thảo của An Kinh tự.
Lão đầu đứng bên cạnh giới thiệu:
- Đường Họa Long của An Kinh tự.
Ngô Định Viễn nhíu mày:
- An Kinh tự muốn thành kẻ địch của Kỵ Sĩ? Có từng cân nhắc qua hậu quả chưa?
Hương Thảo cười giải thích:
- Đây là nguyên nhân chính chúng ta xuất hiện tại đây.
Chúng ta không muốn làm kẻ địch của Kỵ Sĩ, cũng không muốn tạo sát nghiệp vô ích trong Lạc thành.
Vì thế không vào hàng rào, chỉ hi vọng được tâm sự một chút cùng Ngô Định Viễn ngươi tại đây.
- Nếu ta nói không muốn thì sao…
Ngô Định Viễn lạnh lùng nói tiếp:
- Các ngươi tính dùng sinh viên để uy hiếp chúng ta?
- Không không không…
Hương Thảo lắc đầu:
- Hương Thảo ta không phải người lạm sát kẻ vô tội.
chỉ hai người chúng ta đối phối với một mình ngươi, ngươi đã khó lòng rời đi được.
Ngô Định Viễn đứng yên tại chỗ. Đột nhiên hắn nhận ra, e rằng người trong Lạc thành đã chuẩn bị động thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận