Đệ Nhất Danh Sách

Chương 971: Kỹ Năng Bị Động

Quân đoàn viễn chinh để lại hơn phân nửa binh lực tại nhất tuyến Đại Ngưu sơn ở phương bắc, giữ Vương thị lại ở phòng tuyến. Mà quân đoàn viễn chinh còn lại thì bắt đầu lui về hướng bắc, nhìn bộ dáng hẳn là muốn đi tới thảo nguyên phương bắc.
Quân đoàn viễn chinh bọc hậu cũng không có ý lui lại cùng binh sĩ chủ lực, tâm như tro tàn ở lại cầm chân Vương thị, chiến đấu càng thêm hung mãnh.
Binh sĩ của quân đoàn viễn chinh, đệ đệ cùng ca ca thì đệ đệ sẽ theo quân lui lại.
Phụ thân cùng nhi tử cùng làm binh sĩ thì nhi tử sẽ theo quân lui lại.
Tại Trung Nguyên rất ít thấy có phụ thân cùng nhi tử đồng thời ở trong quân, nhưng trong quân đoàn viễn chinh thì đây là chuyện hoàn toàn bình thường.
Cho nên, khi binh sĩ chủ lực của quân đoàn viễn chinh rút lui, những người ở lại trận địa không trực tiếp đầu hàng, ngược lại càng thêm điên cuồng hơn so với dĩ vãng, bởi vì bọn họ phải cố gắng tranh thủ thời gian cho người nhà và đồng đội của mình.
Quân đoàn viễn chinh không hề lãnh khốc vô tình, họ cũng có tình người, chỉ vì phương bắc có hoàn cảnh ác liệt nên mới xuôi nam, kỳ thật quân đoàn viễn chinh cũng không làm gì sai.
Có lẽ, thế gian này vốn không có chính nghĩa tuyệt đối, sói ăn dê là chọn lọc tự nhiên.
Nhưng bất kể thế nào đi nữa, thời điểm quân đoàn viễn chinh lần nữa đến Trung Nguyên, người Trung Nguyên vẫn sẽ cầm vũ khí đánh đuổi kẻ thù bên ngoài, đây là chính nghĩa của dân tộc.
Bất quá quân đoàn viễn chinh hẳn sẽ không có cơ hội, bởi vì Nhan Lục Nguyên muốn mượn cơ hội này để trở thành tân vương phương bắc. Đây không chỉ đơn thuần là Vương trên thảo nguyên, mà còn là Vương của tất cả phương bắc.
Lúc này, quân đoàn viễn chinh rút lui đang tạm thời đóng quân nghỉ ngơi và nấu đồ ăn.
Tướng quân của quân đoàn viễn chinh khoác áo choàng màu đen, cự phủ trong hai tay chống trên mặt đất.
Hắn yên lặng đứng ở biên giới nơi trú nhìn về phía nam, tựa hồ như có thể nhìn được tình cảnh thảm thiết ở trên núi Đại Ngưu. Nếu hắn vẫn còn là một binh sĩ, hắn nguyện ý ở lại nơi đó, chết trận tại nơi này.
Thế nhưng hiện tại hắn là tướng quân, hắn không có lựa chọn nào khác.
Một sĩ quan phụ tá ở bên cạnh nói:
"Tướng quân, cơm đã chuẩn bị xong, đi ăn cơm thôi."
Trước khi quân đoàn viễn chinh xuôi nam, bọn họ từng phơi khô thịt dê rồi thái nhỏ và bỏ vào trong một cái túi.
Trên đường hành quân, số bột thịt đó có thể phình lên gấp 10 lần. Một túi thịt dê bỏ vào nước nấu có thể phình to ra gấp 10 lần, đủ để 10 binh sĩ ăn trong vòng một tháng.
Mà bây giờ, thịt đã hết, chỉ còn lại chút lương thực.
Quân đoàn viễn chinh đã phải trả cái giá cao trong trận chiến này, còn thảm hơn so với họ tưởng tượng.
Sĩ quan phụ tá thấy tướng quân chậm chạp không nói lời nào, lần nữa lên tiếng:
"Tướng quân..."
Tướng quân điểm bỗng nhiên nói:
"Chúng ta còn có thể tới đây nữa. Hiện giờ ta hiểu rõ thực lực người Trung Nguyên đến cường đại cỡ nào, nhưng bọn họ cũng không bền chắc như thép, khi chúng ta trở lại..."
Trong lúc nói chuyện, tiếng động cơ đoàn tàu hơi nước đột nhiên vang lên từ phương xa.
Tướng quân dừng lại.
Từ đường chân trời, đoàn tàu hơi nước nhanh chóng tiến tới gần. Giữa bao la ang dã, đoàn tàu hơi nước trông có phần cô đơn, giống như kỵ sĩ một thân một mình tiến vào doanh địa của kẻ địch.
Khói đen cuồn cuộn phụt lên từ ống khói trên đầu xe, đối mặt với mấy vạn quân đoàn viễn chinh cũng không có chút nào thoái ý, phảng phất muốn cứng rắn đụng nát quân đoàn viễn chinh.
Thanh âm nức nở kia tựa như tiếng kèn du dương.
Sĩ quan phụ tá vội vàng nói:
"Tướng quân, ngài tránh trước một chút a?"
Nhưng tướng quân lại lắc đầu, bình tĩnh tự nhiên nói:
"Người Trung Nguyên không thể thương tổn ta, đi thông báo cho các tướng sĩ, chuẩn bị phản kích."
Thời điểm này, binh sĩ chủ lực của Vương thị đang bị kéo chân tại Đại Ngưu sơn, dù có người Trung Nguyên truy kích qua, nhất định cũng chỉ là số ít.
Tại địa hình bình nguyên thế này, quân đoàn viễn chinh bọn họ không đến mức bị một vài người Trung Nguyên hù cho chạy trối chết, đây là niềm kiêu ngạo của quân đoàn viễn chinh.
Tuy chiến bại cũng không thể để người Trung Nguyên đánh nát chút dũng khí cuối cùng này của họ.
Tướng quân đứng lặng tại nơi trú quân trước, đợi chờ binh sĩ sau lưng mình tập kết.
Khi đoàn tàu hơi nước tới gần hơn chút nữa, thính giác bén nhạy của tướng quân còn có thể nghe được tiếng người ầm ĩ trong xe, phảng phất đoàn tàu hơi nước chật hẹp kia là Thiên Quân Vạn Mã.
Hơn nữa, người bên trong xe kia còn lớn tiếng la hét:
"Tên đứng trước quân doanh trông trâu bò đó. Được, đánh hắn trước đi!”
"Đúng thế, bị đánh bại còn đứng thẳng như vậy, thấy được chúng ta cũng không né, chơi hắn!"
"Chơi hắn là xong việc!"
"Hỏa lực! Hỏa lực!"
"Để xem chút nữa hắn thấy chúng ta có còn dám đứng đó không!”
Tướng quân mặt trầm như nước, hai tay hắn nắm chặt cự phủ, chuẩn bị dùng cự phủ bổ đôi đoàn tàu hơi nước!
Thế nhưng trong chớp mắt, đoàn tàu hơi nước vốn xông thẳng về phía quân đoàn viễn chinh bỗng chuyển hướng, quẹo về phía tây khi cách doanh địa chừng 400m.
Tướng quân có chút sửng sốt, hắn đang chờ đoàn tàu hơi nước xông tới nhưng không ngờ đối phương lại như muốn chạy trốn là sao?
Quân đoàn viễn chinh vốn chỉ có thể nhìn được đầu xe, mà bây giờ, cả đoàn tàu hơi nước lại nằm ngang trước mặt bọn họ.
Ngay sau đó, họ thấy cửa sổ có vô súng họng súng thò ra. Lúc này trông cả đoàn tàu chẳng khác nào một con nhím đầy gai.
Mà phía sau họng súng là vô số binh sĩ Tây Bắc. Cả đoàn tàu đầy người…
Trong xe có người hô lớn:
"Thấy cái tên đứng bất động kia không, quất hắn cho ta!”
Điều này khiến tướng quân có chút ngoài ý muốn, hắn vốn cho rằng đối phương sẽ xông vào từ chỗ yếu hại nhất trong trận hình của họ. Không ngờ đối phương lại tấn công chính diện.
Trong lúc nhất thời, kích cỡ cường đại của đoàn tàu hơi nước đã phát huy tác dụng, thân xe khổng lồ di chuyển tự nhiên trên chiến trường, phảng phất như kỵ binh trước khi ra trận.
Đạn như mưa to bắn tới, màn mưa dồn dập mà hữu lực không ngừng bắn về phía mục tiêu họ nhắm tới.
Quân đoàn viễn chinh lập tức có binh sĩ giơ tấm chắn chặn trước người tướng quân, tránh để tướng quân trúng đạn.
Trong nháy mắt này, P5092 ở trên xe bỗng nhiên lệnh cho binh sĩ không dừng hỏa lực.
Tiếng động rền vang, bom đám mây được sử dụng, tấn công quân doanh của quân đoàn viễn chinh.
Khi đạn bay tới mục tiêu thì nổ tung, sương mù màu đen tuôn ra, nhiệt độ cùng khí áp cao gần có thể phá hủy hết thảy.
Bom đám mây là một kiệt tác, dù cứ điểm 178 được xung là cứ địa quân sự cũng chưa dám chắc có thể phục chế lại uy lực như trước tai biến.
Thế nhưng, như vậy cũng đã đủ giết chết mọi rợ.
Trong xe, mọi người bị khói đạn sau khi bắn bom ra hung cho ho khan:
"Con mẹ nó, sặc chết ta!"
"Đừng nói nhảm, chiến đấu tiếp đi!”
Chiến lữ thứ 6 cách các quân đoàn viễn ching hơn bốn trăm mét, mọi người bắn xong một vòng đạn dược này thì chuẩn bị rút lui.
Thế nhưng không đợi bọn họ đi xa đã nghe được tiếng gọi ầm ĩ:
"Tướng quân! Bọn họ nổ chết tướng quân rồi! Chúng ta phải báo thù cho tướng quân!"
Nghe được câu nói này, Nhâm Tiểu Túc có phần bối rối:
"Vậy là sao, chẳng lẽ lại là Lục Nguyên hứa nguyện, giúp ta có kỹ năng bị động 100% đánh chết tướng lãnh kẻ địch?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận