Đệ Nhất Danh Sách

Chương 437: Phản Ứng Dây Chuyền

- Mau tránh ra, mau tránh ra!
Phó đoàn trưởng thấy đoàn tàu tới ngày càng gần thì cả người run lên. Sao thứ này lại xuất hiện ở nơi hoang dã chứ?
Chỉ thấy từng đoạn đường ray liên tiếp xuất hiện phía trước, âm thanh kim loại va vào nhau vang lên cành cạch. Lái xe cố gắng tăng tốc, nhưng nếu tốc độ quá cao trên con đường không còn nguyên vẹn này thì người khác chưa đuổi kịp, xe của họ đã bị lật rồi.
- Binh lính phía sau mau lắp súng máy hạng nặng chuẩn bị bắn!
Phó đoàn trưởng quát:
- Chuẩn bị chiến đấu!
Chiếc xe lắc lư, binh sĩ của đoàn 1237 vội vàng lắp súng máy vào thùng xe. Vì chiếc xe lắc lư lên mất nửa ngày mới lắp xong đạn.
Âm thanh của Tông Hàn truyền tới thông qua bộ đàm:
- Chuyện gì đang xảy ra, sao phía sau lại có xe lửa?
- Hẳn là kẻ địch tập kích. Bất quá đoàn trưởng cứ yên tâm, chúng ta nhất định chặn chiếc xe lửa phía sau lại!
Phó đoàn trưởng quay đầu nói với binh sĩ:
- Nổ súng!
Âm thanh đột ngột vang lên, thế nhưng họ chợt phát hiện, hỏa lực vốn có lợi trên chiến trường chỉ tạo thành vài đốm lửa nhỏ khi va chạm với đoàn tàu!
Tốc độ đoàn tàu nhanh hơn đoàn xe nhiều.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày nhịn đau, nói:
- Lúc chúng ta chạy song song với họ, các ngươi lập tức đứng dậy nổ súng! Chú ý xem thử họ có đem theo vật tư gì không!
Các binh sĩ Tiêm Đao Liên trốn ở dưới cửa sổ của thùng xe. Cửa sổ như thành lũy được dựng nên từ thiên nhiên, rõ ràng đang truy kích kẻ địch dưới tốc độ cao nhưng lại mang theo cảm giác đánh lén trong phố chiến…
Đội xe của Tông thị có 10 chiếc xe tải vận binh, 1 chiếc xe việt dã. Khi đoàn tàu hơi nước đi song song với đoàn xe. Binh sĩ Tông thị điên cuồng bắn phá nó.
Đạn cứ thế nả tới hết ổ, trong lúc binh sĩ Tông thị đổi dây đạn cho súng máy hạng nặng thì họ chợt thấy ở phía cửa sổ đoàn tàu là từng câu súng trường nhô ra, còn có cả súng máy hạng nặng nhằm vào họ mà nổ súng nữa…
Đám binh sĩ Tiêm Đao Liên ngồi xổm dưới cửa sổ, giơ thương duỗi ra ngoài, ngay cả đầu cũng chả lộ.
Một màn này nhìn qua muốn có bao nhiêu quỷ dị liền có bấy nhiêu quỷ dị.
Lúc này, binh sĩ Tông thị vô cùng ngạc nhiên. Đây rốt cục là năng lực gì?
Họ nghĩ phải lẩn trốn, nhưng vấn đề ở chỗ, ngay cả chỗ núp họ cũng chẳng có. Phía ngoài xe tải vận binh chỉ có một tấm bạt. Thứ đồ chơi này làm gì có tác dụng chống đạn.
Chỉ trong nháy mắt giao hỏa, binh sĩ Tông thị trúng đạn ngã xuống một lượng lớn.
Nhâm Tiểu Túc đứng ở đầu xe hô:
- Ta thấy trong đội xe này không có vật ta. Chúng ta đi!
Nói xong, đoàn tàu hơi nước liền đổi hướng, chạy vào nơi hoang dã…
Không phải Nhâm Tiểu Túc không muốn đoàn diệt đám binh sĩ Tông thị này. Nhưng thật sự đối phương bắn vào đoàn tàu hắn cũng thấy đau nha. Lúc này, chỉ thấy mồ hôi lạnh của Nhâm Tiểu Túc ứa ra, trông có phần không gánh nổi nữa.
Phó đoàn trưởng đoàn 1237 may mắn còn sống. Tuy hắn cũng trúng đạn nhưng vì ngồi ở ghế phụ lái, có cửa xe ngăn cản nên sức bắn bị chặn lại. Đạn bắn lên người hắn cũng không sâu.
Tên này cũng tương đối may mắn, sức giật của súng máy hạng nặng quá lớn nên độ chính xác bị giảm, không bắn trúng hắn.
Nói chung, khi ấy đầu của binh sĩ Tiêm Đao Liên không lộ thì đánh trúng hay không đánh trúng phải nhìn vào vận khí của đối phương rồi.
Phó đoàn trưởng nhớ lại, vừa rồi hắn mơ hồ nghe được tiếng Nhâm Tiểu Túc gào to.
Nói là họ muốn cướp vận tư, chỉ thuận tiện nên mới tấn công đoàn xe của hắn thôi?
Phó đoàn trưởng ngơ ngác nhìn đoàn tàu dần khuất xa. Đi rồi hả?! Đây rốt cuộc là đội binh chủng nào thế?!
Đột nhiên sắc mặt Phó đoàn trưởng đạn biến cầm bộ đàm lên:
- Đoàn trưởng đâu? Đoàn trưởng có sao không?
Người trên xe việt dã cầm bộ đàm đáp lại:
- Đoàn trưởng… đã hi sinh vì nhiệm vụ…
Vị Phó đoàn trưởng này nhất thời khóc không ra nước mắt. Cứ điểm 178 có thù oán gì với đoàn 1237 họ, sao chuyên tấn công đoàn trưởng của họ thế!
Mắt thấy chưa tới nửa tháng, đoàn 1237 của họ đã chết mất 3 đoàn trưởng!
Đây là cố tình! Rốt cục đoàn trưởng của họ đã đụng tới ai a?!
Khi đoàn tàu đã đi xa, binh sĩ Tiêm Đao Liên không ngừng hoan hô:
- Trận chiến này đánh thật là sướng tay. Ngay cả cái bóng của kẻ địch ta còn không thấy. ta dmas nói đại đội của họ chết ít nhất một nửa. Rốt cục chúng ta đã tiêu diệt bao nhiêu đại đội rồi?
- Để ta đếm xem….
Trương Tiểu Mãn vạch đầu ngón tay ra đếm, kết quả sau nửa ngày cũng chưa đếm xong.
Đột nhiên Tiêu Tiểu Thần hỏi:
- Vừa rồi người trên xe việt dã có ai chết không? Dường như lái xe không chết, không đánh trúng hắn hả?
Vừa rồi bọn họ trốn dưới cửa sổ, lúc đoàn tàu rẽ hướng cũng không ai dám ngước lên thăm dò.
Nhâm Tiểu Túc nhớ lại:
- Hẳn là người ngồi ở ghế phụ lái và phía sau đều chết cả.
- Cũng không biết là ai chết…
Tiêu Tiểu Thần nói thầm:
- Đoàn chừng quan quân lần này có đẳng cấp không thấp. Ta đoán là doanh trương.
- Ha ha, kệ đi…
Trương Tiểu Mãn nói:
- Đánh xong là tốt rồi.
Kỳ thật ngay cả Tiêm Đao Liên cũng không biết, trong mơ hồ họ đã giết 3 đoàn trưởng của Tông thị. Chung quy đoàn trưởng cũng đâu nhàn rỗi tới mức không có chuyện gì lại chạy loạn bên ngoài.
Bọn họ càng không ngờ, Phó đoàn trưởng đoàn 1237 đã sắp xong đời.
Khi bộ chỉ huy Tông thị lần nữa nhận được tin Tông Hàn bỏ mạng. Các tướng lĩnh đã tổ chức hội nghị khẩn cấp.
Một người lên tiếng:
- Trong nội bộ chúng ta nhất định có gián điệp. Bằng không sao người của cứ điểm 178 lại biết chính xác hành trình của Tông Hàn và phục kích hắn?
- Không sai, đối phương muốn đoàn 1237 lâm vào tình trạng không ngờ chỉ huy để nhiễu loạn việc vận chuyển lương thực từ hàng rào 144…
Người này nói tiếp:
- Nhất định có nội ứng ngoại hợp, để lộ tin tức về Tông Hàn.
Đột nhiên, một người trung niên nhìn về tham mưu dự thính lân fnafy:
- Người vừa nói kẻ địch tập kích họ bằng gì?
- Đoàn tàu hơi nước!
Tham mưu tác chiến đáp.
Tướng lãnh trung niên cười lạnh:
- Đây là chuyện tốt của Tông Thừa. Ta nhớ hắn từng điều binh phục kích một siêu phàm giả tên Vương Tòng Dương. Năng lực của tên này là điều khiển đoàn tàu hơi nước.
- Bất quá lần này dường như đoàn tàu có phần đổi khác.
Trước chỉ có 4 toa, bây giờ là 16 toa.
- Năng lực của siêu phàm giả nào phải thứ chúng ta có thể lường trước được. Vạn nhất người ta có thể tùy ý thay đổi số toa xe thì sao. Ta chưa từng thấy năng lực siêu phàm giống nhau…
Tướng lãnh trung niên này cười lạnh:
- Việc này là Tông Thừa ăn xong không chùi mép, vẫn là do còn quá trẻ. Ta nghĩ không nên cất nhắc hắn quá nhanh. Còn nữa, đoàn 131 của ta sẽ tham gia vào chiến dịch đuổi quét binh sĩ cứ điểm 178 lần này.
- Ngươi làm vậy là sao?
Có người nghi ngờ nói:
- Đoàn 131 của ngươi phụ trách nhất tuyến Vũ Xuyên. Các ngươi tới thì ai thủ trận địa?
- Làm sao ta có thể không quản được. Đội binh sĩ này chưa được diệt trừ, nói ra thật mất mặt.
Nói xong, tướng lãnh trung niên này quay người rời khỏi bộ chỉ huy.
Đường nhiên, việc hắn muốn truy sát Tiêm Đao Liên không đàng hoàng như lời hắn nói. Mà do hiện giờ toàn bộ tài sản chuyển đi Trung Nguyên của hắn đã bị Vương Tòng Dương đánh cướp!
Đây là tài phú hơn nửa đời người hắn tích góp được!
Hiện giờ đoàn tàu hơi nước xuất hiện, tướng lãnh trung niên thấy kẻ thù ngay trước mặt sao có thể ngồi yên. Hắn phải đoạt lại mớ tài sản đã bị cướp kia…
Bạn cần đăng nhập để bình luận