Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1099: Manh Mối Thứ Hai

"Dùng Chân Thị Chi Nhãn màu đen để cứu người?"
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc, Chân Thị Chi Nhãn màu đen không phải thuốc, làm sao để cứu người a.
Đây không phải một loại vũ khí thôi sao?
Thế nhưng trong thư, Russell không nhắc cụ thể đến chuyện cứu người.
Dường như hắn cũng không rõ lắm về chuyện này.
Hẳn là tự nhiên bị đánh rồi rút kinh nghiệm xương máu rút về nghiên cứu Vu Thuật...
Nhưng đáng tiếc ở chỗ, Nhâm Tiểu Túc thông qua Vu Sư chí thấy được cuộc sống của Russell lại không thấy được thành quả nghiên cứu của đối phương.
Russell như một nhà nghiên cứu không ngại cực khổ, dùng hết tuổi già cũng chỉ để tìm ra điểm đột phá cho Vu Thuật.
Nhưng thực tế lại tàn khốc, dù có rất nhiều nhà khoa học phí cả đời để nghiên cứu nhưng vẫn không cho ra được thành quả gì.
Bọn họ dành tất cả thanh xuân cùng nhiệt huyết hiến dâng cho phòng thí nghiệm và luận văn mà chưa chắc sẽ có hồi báo.
Đây là thế giới hiện thực, tất cả mọi người không phải vai chính của thế giới này.
Sau đó Nhâm Tiểu Túc đọc tiếp, thấy được trong sách còn có thư của nhiều người khác nữa.
Fletcher:
"Russell thân ái, gần đây thế cục rung chuyển, khả năng cao Vu Sư sẽ bị cuốn vào.
Giới quý tộc đã cử người thay thế vị trí của người, thế nhưng họ chỉ lo cướp lấy quyền lợi lại không muốn gánh chịu trách nhiệm tương ứng.
Russell, thế giới này đã không còn yên ổn, chúng ta cần ngươi..."

Nhâm Tiểu Túc nhìn đến đây thì đột nhiên sửng sốt, chẳng lẽ tai biến đã bắt đầu sao?
Trong thư tuy không đề cập đến cùng đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn có thể liên tưởng được.
Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng lật sang trang sau, muốn đọc thư hồi âm của Russell.
Russell:
“Fletcher thân ái, ta quyết định sẽ quay về với các ngươi.
Thế lực vị Kỵ Sĩ Trung Thổ lưu lại nơi này đã tìm được ta, để tỏ lòng áy náy vì đã lấy đi Chân Thị Chi Nhãn, người của hắn sẽ hiệp trợ, dẫn chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn.
Cuối tuần sau ta sẽ về, nhưng trước đó ta cần phải đạt thành nhất trí với nhóm quý tộc, để họ cùng chúng ta đối mặt với trận đại nạn này.”

Đến bây giờ, rốt cục Russell đã quyết định bỏ lại nghiên cứu của mình, vì Vu Sư mà xuất động.
Lúc này hẳn hắn đã hơn năm mươi tuổi.
Chuyện phía sau chỉ là liên lạc của hai bên.
Lúc còn trẻ Russell từng treo đám quý tộc lên đánh, sau khi hắn quy ẩn, nhóm quý tộc mới nhảy ra làm trò.
Sau khi Russell rời núi, “cùng nhau” trong lời của hắn hẳn không khác gì “đánh cho tới lúc chịu thì thôi”.
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy Russell trong mắt mắt trở nên sống động hơn nhiều.
Tiếp đó là phong thư Russell chiêu cáo cho toàn thể Vu Sư:
"Chư vị, hiện giờ vì sinh tử tồn vong của cả tộc, chúng ta nên vứt bỏ hiềm khích lúc trước..."

Không biết vì sao, Nhâm Tiểu Túc đột nhiên cảm thấy một loại bi tráng to lớn.
Cả đời Russell ngoại trừ mất đi Chân Thị Chi Nhãn màu đen ra thì gần như không có một vết nhơ nào.
Một người như vậy đi quy ẩn núi rừng lại vì sinh tử toàn tộc lần nữa ra mặt, dẫn dắt tất cả Vu Sư thành công vượt qua tràng kiếp nạn.
Không thể không nói, hiện giờ tổ chức Vu Sư có thể sống tốt như vậy đều vì tai biến đã khiến cứ điểm 178 suy kiệt, cộng với phần lớn công lao của Russell nữa.
Russell không con cái, tổ chức Vu Sư thành công vượt qua tai biến liền nhanh chóng lấy lại thực quyền, điều này cũng bình thường.
Từ từ, giới quý tộc xưa cũ liền bắt đầu tiêu trừ tất cả ảnh hưởng của Russell với giới Vu Sư giới.
Ban đầu chỉ là thăm dò, sau đó năm lần bảy lượt sửa đổi Quy tắc chung của Vu Thuật rồi xóa bỏ hoàn toàn tên tác giả.
Nhâm Tiểu Túc có chút cảm khái.
Thái bình là do người làm, không có người không có thái bình.
Vậy mà đám người này lại vong ân phụ nghĩa như vậy.
Nhâm Tiểu Túc chợt sửng sốt.
Trong một bức thư, Russell có nói người của vị Kỵ Sĩ Trung Thổ kia đã tìm được hắn…
Điều này nói rõ trong vương quốc Vu Sư có người của Kỵ Sĩ, của Thanh Hòa.
Hơn nữa tổ chức này và tổ chức Vu Sư đã giằng có tới bây giờ.
Lúc trước nhiệm vụ của cung điện là tìm 4 manh mối liên quan tới Nhâm Hòa tại đây.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc biết tìm ở đâu chứ.
Hiện tại, lá thư của Russell đã nhắc nhở hắn, thế lực Nhâm Hòa để lại chính là manh mối thứ hai.
Hắn chỉ cần tìm ra thế lực này, nhiệm vụ của cung điện xem như hoàn thành một nửa.
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc không hiểu sao lại có chút kích động.
Tại Tả Vân sơn, Linh đột nhiên hỏi Nhâm Tiểu Túc có cô độc không.
Một khắc này Nhâm Tiểu Túc thật sự cảm thấy cô độc.
Hắn không biết mình tới từ đâu, cũng không biết người thân của mình thế nào.
Vì sao đối phương lại vứt bỏ mình.
Cảm giác như vậy, kỳ thật cũng rất cô độc.
Mà bây giờ, hết thảy manh mối như ám chỉ hắn không hề bị bỏ rơi, chỉ là trong thời đại suy tàn kia, muốn bảo vệ một người là cực kỳ khó khăn.
Đương nhiên, tình huống cụ thể thế nào vẫn chưa xác định, trước tiên hắn nên tập hợp đủ manh mối cái đã.
Không qua bao lâu, Mai Qua đã tắm rửa xong:
"Thế nào, tìm được đầu mối gì chưa?"
"Có một chút… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Có thể xác định được, vị Kỵ Sĩ Trung Thổ đã lấy một viên Chân Thị Chi Nhãn đi, nhưng hiện tại Trung Thổ lớn như vậy, căn bản không thể tìm được."

Mai Qua an ủi:
"Không sao đâu, dù tìm không được, tương lai ngươi nhất định có thể mua được Chân Thị Chi Nhãn của mình."

Mai Qua nói vậy chứng tỏ hắn không nhớ thương Chân Thị Chi Nhãn màu đen kia nữa.
Nếu như Nhâm Tiểu Túc tìm được, đó là của Nhâm Tiểu Túc.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc chuyển giọng:
"Nhưng ta ngược lại tìm được manh mối khác.
Trong thư của Russell cùng Fletcher nói tới một chuyện, hắn nói vị Kỵ Sĩ Trung Thổ kia từng lưu lại một phần thế lực để trợ giúp Vu Sư vượt qua cửa ải khó khăn nhằm bồi thường việc cướp đi Chân Thị Chi Nhãn màu đen.
Ngươi có từng nghe nói chuyện này không, có lẽ người của thế lực này biết tung tích Chân Thị Chi Nhãn màu đen."

Trong tai biến, Trung Thổ gặp tai nạn so với vương quốc Vu Sư thì nghiêm trọng hơn một chút.
Vì thế truyền thừa của tổ chức Kỵ Sĩ cũng bị đứt gãy, bọn họ biết con của Nhâm Hòa còn sống nhưng không tìm ra tin tức.
Mọi người mệt mỏi sinh tồn, mất liên lạc cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng Kỵ Sĩ trong vương quốc Vu Sư thì khác.
Họ ở cùng với Vu Sư, tin tức của bọn họ hẳn sẽ hoàn chỉnh hơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận