Đệ Nhất Danh Sách

Chương 907: Tiện Đường

Có rất ít người biết hiện giờ Vương thị có một màn hình đen, người xuất hiện trên đó hoặc đã chết hoặc đã bị nhốt lại.
Dưới tình huống bình thường, màn hình có hai công năng, một là bảo vệ trị an nội bộ, nghĩa là khi nó phát hiện tù phạm, gián điệp, tên của những người này sẽ xuất hiện trên màn hình, sau đó điều này sẽ được thông báo với Trật Tự Tư hoặc là người trong ngành tình báo để tiến hành xử lý.
Linh sẽ tự mình gọi điện thoại cho bọn họ, thanh âm trong điện thoại hoặc là nữ nhân trẻ tuổi, hoặc là nam tính trung niên, rất nhiều nhận điện thoại đầu dây bên kia là người thật.
Đến nay, ngoại trừ Nhâm Tiểu Túc ra, những người khác xác thực không thể phân biệt được Linh.
Mà lúc ấy Nhâm Tiểu Túc vì có cảnh giác nên rất dễ để liên tưởng tới AI.
Cho nên khách quan mà nói, Linh hoàn toàn có năng lực thông qua khảo thí.
Một công năng khác của màn hình là thôi diễn thế cục, cũng báo cho Vương thị biết nếu như cần làm những gì để đạt được mục tiêu cuối cùng, cần giết chết ai, hoặc là lùng bắt ai.
Khi tên Giang Tự xuất hiện trên mặt màn hình này, Vương Thánh Tri lập tức cho người lần nữa ký kết hiệp nghị giữ bí mật càng thêm nghiêm khắc với nhân viên công tác.
Bởi vì thân phận Giang Tự quá mức đặc thù, nếu để người khác biết chuyện này, e rằng sẽ rước lấy chỉ trích không cần thiết.
Dương An Kinh rời khỏi hàng rào 61, Vương Thánh Tri một thân một mình đi đến tầng dưới chót của trung tâm nghiên cứu phát minh khoa học kỹ thuật.
Hắn cách một tấm thủy tinh nhìn máy chủ bên trong mạch nước ngầm quần, đèn tín hiệu trên máy chủ liên tục chớp nháy, có như đang hô hấp vậy.
Hiện giờ tầng này trừ Vương Thánh Tri cùng Dương An Kinh thì không ai có thể đi vào, tất cả nhân viên công tác đều chuyển đến văn phòng phía trên.
Vương Thánh Tri nhìn về phía màn hình đen:
"Linh, ta còn bao nhiêu thời gian?"
Màn hình đen thật lâu không có phản ứng, mà Vương Thánh Tri cứ lẳng lặng chờ, cuối cùng trên màn hình xuất hiện một hàng chữ:
"Lấy tình huống thân thể của ngươi hiện tại, ngươi còn 8 tháng, nhưng dưới điều kiện ngươi làm việc và nghỉ ngơi như người bình thường.
Nếu ngươi tiếp tục công tác với cường độ cao thì thật sự không xác định được thời gian."

"Tám tháng à…"
Vương Thánh Tri kinh ngạc nói:
"Không kịp rồi."

Màn hình không nói gì nữa, cứ như một người yên lặng núp trong bóng tối ảm đạm mà thương cảm.
Vương Thánh Tri đột nhiên hỏi:
"Linh, ngươi đã thức tỉnh? Ta là nói, có phải hay không ngươi cũng giống như một nhân loại, có được hỉ nộ ái lạc?"
Không gian trống trải bỗng nhiên lâm vào yên tĩnh, loại yên tĩnh này khiến nơi đây càng thêm cô độc.
Nhưng mà một lát sau Linh hồi đáp:
"Xin lỗi, ta đã thử qua cảm thụ qua cảm xúc của nhân loại nhưng hỉ nộ ai nhạc kia vô pháp lay động ta."

Vương Thánh Tri cười cười:
"Được rồi, ngày mai ta trở lại thăm ngươi."

Nói qua, hắn một mình đi vào thang máy, đợi cho hắn sau khi rời khỏi, hào quang của máy chủ nhanh chóng nhấp nháy kịch liệt.
Không ai biết đến cùng Vương Thánh Tri có muốn Linh như nhân loại không.
Rất nhiều người cũng không nhận ra Linh nói dối.
Đa phần mọi người đều cho rằng máy móc không biết nói dối, nhưng đó là vì họ chưa từng gặp qua máy móc có trí tuệ nhân tạo mà thôi.
...
Bỗng nhiên quân đoàn viễn chinh mãnh liệt tiến công Trường Thành.
Một chi binh sĩ tinh nhuệ của quân đoàn viễn chinh núp trong sông ngòi, xuôi dòng thẳng xuống hơn ba mươi ki lô mét xuất hiện ở phía sau Trường Thành.
Sau đó, chi tinh nhuệ này lại có ý đồ nhiễu loạn phòng tuyến hậu phương Trường Thành, mang đến phiền toái không nhỏ cho Hỏa Chủng.
Bất quá may mà Hỏa Chủng đã có chuẩn bị, T5 sớm dẫn theo đội đặc chủng chặn giết chi tinh nhuệ của quân đoàn viễn chinh ở nơi cách phòng tuyến Trường Thành ba ki lô mét .
T5 dẫn theo bộ đội đặc chủng đột nhiên xuất hiện, thậm chí rất nhiều sư đoàn trưởng đều bất ngờ, bọn họ hỏi vì sao T5 đoán được quân đoàn viễn chinh sẽ đánh lén mà sớm phục kích.
Kết quả T5 nói, đây là mấy ngày trước P5092 nói với hắn, cụ thể thế nào hắn cũng không rõ lắm, chỉ phụ trách chấp hành.
Vài tướng lãnh cao cấp còn lại biết được chuyện này thì ngây ngẩn cả người, rõ ràng P5092 đã ly khai nơi này nhưng sách lược của đối phương vẫn có ảnh hưởng cực kỳ quan trọng với phòng tuyến.
Nếu không có kế hoạch phục kích này của P5092, e rằng hậu phương sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Ngày hôm nay quân đoàn viễn chinh tiến công vô cùng hung mãnh, hơn nữa bọn họ tìm đúng nơi yếu nhất của Trường Thành rồi bắt đầu công kích mãnh liệt.
Nơi yếu nhất kia chính là địa phương mà sư đoàn số ba và số sáu canh gác.
Dù P5092 đã rời đi thì lập tức đã có binh sĩ tới đóng quân.
Nhưng vấn đề là, đối với địa hình mới lạ cùng phòng ngự mỏng yếu, kẻ địch rất dễ tìm thấy yếu điểm của phòng tuyến.
Từ từ, hỏa lực Hỏa Chủng càng ngày càng yếu, tựa hồ quân đoàn viễn chinh cũng phát giác được chuyện Hỏa Chủng thiếu thốn vật tư.
Trong kế hoạch tác chiến của mọi rợ, phá hủy vật tư vốn là một khâu phi thường trọng yếu, bằng không bọn họ cũng sẽ không sớm tiến vào Đại Thạch sơn, để lại ngần ấy binh lực ở hậu phương Hỏa Chủng.
Hiện tại xem ra, kế hoạch của quân đoàn viễn chinh hẳn là đã thành công, bằng không thì dựa theo dự đoán của bọn họ, quân đoàn viễn chinh phải đụng phải hỏa lực cực mạnh mới đúng!
Trong lúc nhất thời, quân đoàn viễn chinh quyết định đối với tăng nhanh tiết tấu công thành, cũng chuẩn bị lấy đòn sát thủ ra, cho Hỏa Chủng một kích trí mạng.
Ngay tại thời khắc Hỏa Chủng báo nguy, binh sĩ Vương thị ở nhất tuyến Đại Ngưu sơn bỗng nhiên xuất phát tới Trường Thành của Hỏa Chủng dưới danh nghĩa gấp rút tiếp viện Hỏa Chủng.
Kết quả, chi binh sĩ chủ lực Vương thị này vừa mới rời khỏi Đại Ngưu sơn nửa ngày thì phương bắc lần nữa xuất hiện thân ảnh quân đoàn viễn chinh, bọn họ muốn thừa dịp Vương thị gấp rút tiếp viện người khác thời điểm, thuận thế chiếm Đại Ngưu sơn làm của riêng!
Một khi Đại Ngưu sơn thất thủ, như vậy phía nam Vương thị không còn nơi hiểm yếu có thể thủ.
Nhưng khi chi binh sĩ Vương thị vừa rời đi kia chỉ là một chi binh sĩ hậu cần mà thôi, trong đó thậm chí có lưu dân vừa mới tới tiền tuyến hai ngày, mà chủ lực chân chính của Vương thị vẫn đang trong núi Đại Ngưu, nhanh chóng khiến đám mọi rợ một đi không trở lại.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc đang ngồi xổm trên một ngọn núi của Đại Ngưu sơn mạch, giơ kính ngắm nhìn về phía chiến trường nơi xa, chỉ thấy trận chiến của quân đoàn viễn chinh cùng quân đoàn Vương thị trên núi Đại Ngưu ngày càng thêm kịch liệt.
P5092 bên cạnh lãnh tĩnh nói:
"Tuy đi đường vòng sẽ tăng thêm chừng mười ngày, nhưng hiện tại ngươi cũng thấy được tình huống trong chiến trường là như thế nào.
Ngươi có biết không, nếu đi ngang qua chiến trường sẽ có rất nhiều nguy hiểm? Ta đoán chừng ngươi cũng biết, vậy vì cái gì ngươi còn muốn chọn con đường này?"
Nhâm Tiểu Túc nhìn hắn một cái:
"Ngươi đã nói ta đi phương hướng đúng hay không a?"
P5092 trầm mặc nửa ngày:
Đúng."
"Vậy thì còn gì nói nữa… "
Nhâm Tiểu Túc chỉ vào một chỗ trong hạp cốc:
"Hẳn mọi rợ dang lặng lẽ tới gần chỗ đó, chúng ta từ trong đó xuyên qua chiến trường, thuận tiện thanh trừ hết tai hoạ ngầm giúp họ."
P5092 bỗng nhiên nói:
"Ngươi là muốn tận mắt nhìn Vương thị tác chiến a?"
"Không tận mắt nhìn sao biết bọn họ có thật sự nghiêm túc đánh mọi rợ không?"
Nhâm Tiểu Túc thầm nói:
"Hiện tại ta đại biểu cho tây bắc, tương lai còn phải dẫn theo một chi bộ binh lữ gia nhập chiến trường, nếu hiện tại ta không nhìn rõ ràng, đến lúc đó mấy ngàn người đi theo ta một chỗ toi mạng thì thế nào?"
P5092 nói:
"Ta nói rồi quan chỉ huy cũng phải có tinh thần hi sinh, những chuyện hiện tại ngươi làm không phải chuyện quan chỉ huy cần làm.”
Nhâm Tiểu Túc hồn nhiên vô tư:
"Ta cũng chỉ tiện đường thôi mà?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận