Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1106: Kỵ Sĩ Trưởng

"Chẳng lẽ ngươi không muốn làm Vu Sư sao?"
Mai Qua khó hiểu:
"Ngươi không học chú ngữ thì làm Vu Sư kiểu gì?”

"Như các ngươi nói đó, Chân Thị Chi Nhãn ta không có được, cũng không có tiền… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Dù ta có tích tiền để mua Chân Thị Chi Nhãn cũng không biết bao giờ.
Không phải ta không học mà để từ từ rồi học, không cần thiết như Miên Dương Nhân.
Ngươi cứ dạy họ trước đi, ta ở bên cạnh nghe ké là được.”

"Vạn nhất ngày nào đó đột nhiên ngươi có cơ hội trở thành Vu Sư lại không biết niệm chú ngữ thì chẳng phải rất xấu hổ sao?"
Mai Qua có chút thất vọng:
"Ta còn tưởng ngươi là người rất hiếu học."

"Không vội, ta cần đọc sách thêm, hiểu rõ đến tột cùng vương quốc Vu Sư đã xảy ra chuyện gì rồi tính tiếp… "
Nhâm Tiểu Túc nói.
Hắn cũng không thể giải thích với Mai Qua, nói hắn đã tìm được con đường khác để phóng thích Vu Thuật được.
Chung quy có người trộm Chân Thị Chi Nhãn, rồi còn lén lút nghiên cứu cách niệm chú ngữ Trung văn thật sự là chuyện lớn với cả tổ chức Vu Sư.
Những Vu Sư đó xem ngôn ngữ Vu Sư như ngôn ngữ thần minh, nói chỉ có dùng ngôn ngữ thần minh mới sử dụng được sức mạnh của thần minh, kết quả lại bị hắn ba ba vả mặt thì không hay lắm.
Nhóm Vu Sư ưa thích sĩ diện kia nhất định sẽ kéo tới truy sát hắn a!
Trước kia hẳn từng có người Trung Thổ sở hữu được Chân Thị Chi Nhãn a, sao họ lại không nghiên cứu ra cách niệm chú bằng Trung văn chứ.
Sợ không đủ khách khí với kẻ địch à?
Đương nhiên, Nhâm Tiểu Túc thừa nhận khi hắn đọc chú ngữ Trung văn, ở một góc độ nào đó thật sự rất xảo trá...
Học ngôn ngữ Vu Sư đương nhiên muốn học.
Thế nhưng với tình huống trước mắt, ngôn ngữ Vu Sư không phải thứ ưu tiên nhất của Nhâm Tiểu Túc.
Hắn thuận tiện học vì không muốn bị người khác mắng thẳng mặt lại không hiểu gì!
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc chợt nhớ tới một việc, đêm qua khi hắn đuổi bắt nữ Vu Sĩ, đối phương đã dùng khói đen để ngăn cản hắn.
Lúc đó nữ Vu Sĩ không cầm Chân Thị Chi Nhãn trong tay, chẳng lẽ đối phương có cách không cần cầm vẫn có thể sử dụng Chân Thị Chi Nhãn?
Nếu đúng là vậy thì tốt quá.
Hắn không cầm Chân Thị Chi Nhãn, không niệm chú ngữ, Vu Sư đối mặt với hắn sẽ không phòng bị.
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc thiếu chút nữa là cười phá lên.
Lưu Đình thầm nói với Lý Thành Quả:
"Ta nói với ngươi hắn chỉ giả bộ mà ngươi không tin."

Lúc trước Lý Thành Quả từng nói nếu dư Chân Thị Chi Nhãn sẽ tặng Nhâm Tiểu Túc một viên.
Hiện tại không cần nói, trên đường chạy nạn mọi người sinh tử có nhau, đã là thật tâm đối đãi.
Cơ mà về sau, khi tỉnh táo lại, Lý Thành Quả cũng nhận ra, chuyện đại sự thế này hắn không thể tự mình quyết định được.
Trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên trầm mặc hơn, Lý Thành Quả vốn muốn nói gì đó nay đã bị Lưu Đình cứng rắn kéo lại.
Bấy giờ, đột nhiên Mai Qua nói với Nhâm Tiểu Túc:
"Ta biết ngươi có thể ngươi đã không có lòng tin.
Cảm thấy bản thân không thể nào có được Chân Thị Chi Nhãn.
Như vậy đi, ngươi đã cứu mạng của ta, ta sẽ giúp ngươi mở một viên đá, dù có ra Chân Thị Chi Nhãn hay không cũng xem như trả ngươi một phần nhân tình."

Nhâm Tiểu Túc sửng sốt:
"Ngươi giúp ta mở? Mở thế nào?"
"Một lần mở đá mấy một vạn kim tệ.
Lần này Lý thị cùng Lưu thị đưa tới năm ngàn kim tệ, xem như vượt mức thu nhập của ta rồi… "
Mai Qua nói:
"Không có của ngươi, ta cũng không cách nào còn sống trở lại Yorkshire.
Cho nên ta sẽ dùng một vạn kim tệ giúp ngươi mở một lần."

Nhâm Tiểu Túc nhất thời cảm động...
Hắn thật sự cảm động, hiện giờ người ngốc nghếch đơn thuần như Mai Qua thật sự không nhiều lắm a!
"Quyết định như vậy đi… "
Mai Qua hít sâu một hơi rồi nói:
"Lần này tới Đô Thành, trên đường đi nhất định không yên ổn.
Mọi người nhớ cẩn thận, xuất phát!"
...
Phương tiện giao thông lần này dùng là xe ngựa, trong xe ngựa còn có nữ hầu chuẩn bị điểm tâm cùng mứt hoa quả cho Mai Qua, sách vở thì đặt trong rương phía sau xe ngựa.
Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc không thích ứng kịp.
Hắn cảm thấy bốn người bọn họ ngồi cùng một cái xe ngựa thật sự rất khó chịu a.
Vì vậy Nhâm Tiểu Túc dứt khoát đòi một con ngựa, tự mình cưỡi đi theo.
Bọn họ một đường đi về phía bắc, tụ họp cùng thương đội.
Đợi Mai Qua tiếp nhận lễ vật của thương đội xong thì đội ngũ gần ngàn người mới trùng trùng điệp điệp rời khỏi thành trấn.
Trong thương đội có xe trâu cũng có xe ngựa, đội ngũ vô cùng lớn, kéo dài cả ki lô mét .
Ở Trong đội ngũ, nam nữ già trẻ đều có, trong đó có một phần tư không phải người buôn bán.
Có ít người trẻ tuổi muốn đi tham quan các thành trấn lớn khác.
Yorkshire quá nhỏ, không có cảnh tượng phồn hoa mà họ muốn thấy.
Những người tuổi trẻ này không ngừng trò chuyện trên đường đi.
Trong lòng ai nấy đều ngập tràn chờ đợi Đại Thành Trấn, chờ đợi với mộng tưởng.
Cũng có người đi quận khác thăm người thân hoặc chuyển nhà.
Nhiều người hội tụ cùng một chỗ như vậy, nhìn lên phi thường náo nhiệt.
Dựa theo kế hoạch có sẵn, họ phải đi tầm một tháng mới tới Đô Thành.
Đến chiều, một Kỵ sĩ trong thương đội đột nhiên tới gần xe ngựa của Mai Qua.
Hắn cách rèm xe ngựa nói với Mai Qua:
"Mai Qua đại nhân, lần này là ta phụ trách bảo hộ an toàn của ngài.
Kỵ sĩ trưởng, Merckx."

Mai Qua vén rèm hỏi:
"Ngươi là người Lý thị?"
Kỵ sĩ trưởng Merckx thấp giọng nói:
"Đúng vậy, chúng ta có tổng cộng có 36 người lẫn trong thương đội.
Nếu ngài có chuyện gì cứ việc tới tìm ta.
Nếu chúng ta phát hiện có nhân vật khả nghi tới gần ngài, chúng ta cũng sẽ kịp thời xuất thủ.
Đội hộ vệ phân thành ba đội, cam đoan sẽ bảo vệ ngài suốt cả ngày đêm.”

Mai Qua gật đầu:
"Vậy cám ơn.
Đúng rồi, nếu có chuyện gì, các ngươi có thể bàn bạc với người hầu cận của ta, Nhâm Tiểu Túc.
Hắn sẽ phụ trách hành trình lần này của ta."

Tuy nói có người hộ vệ, nhưng Mai Qua có ấn tượng rất sâu với Nhâm Tiểu Túc.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc cũng bu lại hỏi:
"Làm sao vậy?"
Merckx nói với Nhâm Tiểu Túc:
"Người hầu cận đại nhân, ngài khỏe chứ, Kỵ sĩ trưởng lần này hộ vệ cho Mai Qua đại nhân là ta.
Xin ngài hãy phối hợp với chúng ta.
Nếu không có chuyện gì, mong Mai Qua đại nhân tự tiện rời khỏi đội ngũ."

"À, được… "
Nhâm Tiểu Túc thuận miệng nói.
Merckx thấy Nhâm Tiểu Túc không quá để tâm thì lần nữa nhắc nhở:
"Chúng ta đã định ra kế hoạch hộ vệ tương đối chu đáo và chặt chẽ.
hi vọng ngài đừng quấy rầy kế hoạch của chúng ta, có lẽ thân thủ của ngài không tệ, nhưng gặp được nhân vật khả nghi thì ngàn vạn đừng xúc động mà xuất thủ.
Lúc trước ngài bảo vệ Mai Qua đại nhân trên đường về Yorkshire, cách làm kỳ thật rất nguy hiểm."

Nhâm Tiểu Túc nhướng mày.
Chỉ sợ Miên Dương Nhân đã đặc biệt dặn dò đám Kỵ sĩ này rồi.
Rõ ràng là hai Miên Dương Nhân không yên tâm hắn mà!
"Yên tâm yên tâm… "
Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở cười nói:
"Nhất định sẽ phối hợp với các ngươi!"
Nói xong Nhâm Tiểu Túc không để ý tới Merckx nữa mà lấy Quy tắc chung Vu Thuật ra đọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận