Đệ Nhất Danh Sách

Chương 783: Tập Kích

Rời khỏi hàng rào 61, phóng viên lái xe nói với Giang Tự:
- Tổng biên, không phải ngài quên chuyện gì rồi chứ?
Giang Tự nghi ngờ:
- Ta quên gì?
- Ngài quên giúp chúng ta xin chữ ký hắn!
Các phóng viên trên xe hận không thể dậm ngực đấm chân ngay tại chỗ:
- Sao ngài có thể quên chuyện quan trọng như thế chứ!
Giang Tự vui vẻ:
- Vừa rồi các ngươi cũng gặp hắn mà.
Sao không tự xin đi, người không nói nhưng các ngươi xin hắn chắc chắn sẽ cho.
- Chẳng phải chúng ta gặp thần tượng nên ngại ngùng à…
Phóng viên ngồi ở ghế phụ nói:
- Tổng biên không biết đâu, sắp tới là sinh nhật người yêu của ta, ta muốn xin chữ ký của vị kia tặng cho nàng.
Nàng nhất định sẽ vui muốn chết luôn.
- Sau đó ngươi sẽ cầu hôn nàng đúng không?
Giang Tự cười nói:
- Đừng gấp, chắc chắn còn cơ hội.
- Ai biết khi nào mới có cơ hội nữa…
Phóng viên nọ thầm nói.
Phải biết, hiện tại địa vị của Nhâm Tiểu Túc tại tòa soạn rất cao.
Đám phóng viên và biên tập hận không thể mỗi ngày đều nhắc tới hắn.
Có nữ biên tập chuyên ra ngoài nghe ngóng về tin tức của vị anh hùng này….
Vào lúc này, phóng viên lái xe bỗng nói:
- Tổng biên, phía sau có xe đuổi theo chúng ta.
Không phải xe Vương thị, không có biểu tượng.
Giang Tự suy nghĩ rồi nói:
- Có cắt đuôi được không?
Tài xế trầm ổn nói:
- Kỳ thật hàng rào cách Lạc thành rất gần.
Ta có thể gọi về, kêu người của chúng ta ở Chợ đêm tiếp sức, như thế chúng ta sẽ nhanh tới khu vực an toàn hơn.
Bình xăng hôm qua chúng ta đã đổ đầy, nhất định đủ để tới nơi.
- Vậy thì cắt đuôi họ đi…
Giang Tự ngồi tựa ra sau, nói.
- Tổng biên, Vương thị muốn động thủ với chúng ta là vì số báo ngày hôm nay?
Một phóng viên hỏi.
- Ngược lại ta cảm thấy đây không giống hành vi của họ…
Giang Tự lắc đầu, nói xong hắn lấy từ trong hộc xe vài cây súng lục :
- May mà đã chuẩn bị.
Nếu có chuyện gì, chúng ta phải giữ cho mình chút tôn nghiêm, một phát tự xử.
Vị tổng biên này bỗng không còn vẻ tao nhã trước giờ, trở nên cứng rắn vô cùng.
Bên cạnh có vài vị phóng viên cũng bắt đầu kiểm tra thuần thục, chuẩn bị đạn cho súng ống.
Phải biết, đầu năm nay, phóng viên điều tra rất khó bảo toàn tính mạng.
Nhất là phóng viên điều tra về tập đoàn, khi ấy họ sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm liên quan tới tính mạng.
Trên tường tại tầng một của tòa soạn có khắc tên phóng viên danh dự.
Giang Tự hi vọng mọi người có thể nhớ họ, nhớ rõ sự tâm huyết và trả giá mà những người này đã bỏ ra vì sự thật.
Ân Tân Sinh, Cao Cần Vinh, Dương Uy, Chu Văn Na, Cảnh Kiếm Phong, Giản Quang Châu...
Mỗi cái tê đều là ngôi sao phát sáng trong ngành báo chí.
Kỳ thật, dù phóng viên có cầm theo súng cũng rất khó bảo đảm an toàn cho mình.
Chung quy kẻ địch mà họ phải đối mặt đáng sợ hơn nhiều so với súng ống.
Tựa như Giang Tự nói, đây là tôn nghiêm của phóng viên trong thời đại này.
Một phóng viên cười nói:
- Tổng biên, ngài từng giết người chưa?
Giang Tự Vui vẻ:
- Chưa từng.
- Hiện tại ngài khẩn trương không?
- Thật sự là có chút khẩn trương…
Giang Tự thản nhiên cười.
Vào lúc này, chiếc xe việt dã kia ngày càng tiến gần về phía họ.
Thế nhưng khi còn cách họ chừng 50m, một bóng người bỗng vọt ra từ một đống đất, cứng rắn hất tung chiếc xe!
- Mặt nạ bạc!
Một phóng viên thấy được tình hình phía sau thì hưng phấn hô to:
- Mặt nạ bạc, thần tượng tới cứu chúng ta rồi!
Khi mọi người biết mặt nạ bạc là siêu năng lực của một siêu phàm giả, các phóng viên của tòa soạn hi vọng đều nhận ra người đứng phía sau là ai.
Chung quy đêm hôm đó Nhâm Tiểu Túc và mặt nạ bạc cùng nhau bảo vệ tòa soạn mà.
Họ dùng ngón chân cũng nghĩ ra được đó là năng lực của Nhâm Tiểu Túc.
Ban đầu, người hâm mộ của Nhâm Tiểu Túc và mặt nạ bạc chia ra làm hai, không ngừng đấu tranh với nhau.
Kết quả khi tin tức này truyền ra, hai bên lập tức ôm nhau, lần nữa tương thân tương ái.
Thì ra đều là người một nhà!
Giang Tự cười khổ, không ngờ thiếu niên này lại ra tay giúp họ.
Thật sự đúng như những nữ phóng viên kia nói, Nhâm Tiểu Túc là thần thủ hộ họ.
- Dừng xe lại đi…
Giang Tự nói:
- Nguy cơ đã được giải trừ.
Tuy họ không xác định phía sau còn xe nào khác không, thế nhưng một khi có Nhâm Tiểu Túc, Giang Tự cảm thấy bản thân thật sự đã an toàn.
Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc chậm rãi đi ra từ phía sau gò đất kia.
Lão Hứa thì nhanh chóng tới gần chiếc xe.
Đợi cho chiếc xe dừng lại, ba người trong xe cứ như không có việc gì chui ra.
Mỗi người trong số họ đeo mặt nạ màu đen, ăn ý cùng nhau phối hợp đánh về phía lão Hứa.
Nhưng trước mặt lão Hứa, những người này quá yếu.
Nhâm Tiểu Túc hơi nghi ngờ, sao những người này không giống siêu phàm giả thì hết dị.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ đã có người xông tới trước mặt lão Hứa.
Đối phương rút dao găm từ bên hông ra đâm về phía đối phương.
Chỉ trong chớp mắt, mọi người đã thấy lão Hứa cầm cánh tay đối phương răng rắc vặn gãy.
Hai người khác muốn chạy vào rừng nhưng Nhâm Tiểu Túc sao có thể để họ chạy?
Hắn khống chế lão Hứa đánh ngất người trong tay, không nói hai lời lao ra đánh ngất hai người còn lại rồi lôi về.
Lão Hứa lôi hai người kia như xách hai con gà con.
Nhìn một màn này, đám phóng viên hoan hô:
- Vô địch a, quá đã mắt!
Nói xong có người tính chụp ảnh lại nhưng bị Giang Tự ngăn lại:
- Đừng chụp hình, chúng ta phải bảo vệ thân phận cho hắn.
Phóng viên kia nhanh chóng thu hồi camera:
- Quên mất.
Là ta quá kích động rồi.
Được chứng kiến thần tượng chiến đấu thật sự rất tuyệt, quá xuất sắc!
Phóng viên này nói năng đã có phần lộn xộn.
Giang Tự nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Ta và ngươi không cần khách khí gì nữa.
Chỉ là ta có phần hiếu kỳ, sao ngươi biết sẽ có người tập kích chúng ta?
- Trên đường trở về ta thấy được một chiếc xe việt dã chạy khỏi hàng rào.
Hơn nữa dường như chức vụ khá cao, quân coi giữ ở cửa chỉ xem sơ đã cho họ đi.
Vì thế ta suy nghĩ, cấp bậc của họ có thể là nhân viên tác chiến đặc biệt, chấp hành nhiệm vụ đặc thù gì đó…
Nhâm Tiểu Túc giải thích:
- Không ngờ thật sự là xuống tay với các ngươi.
- Xem ra tin tức hôm nay khiến cho không ít người khó chịu….
Giang Tự thở dài:
- Bất quá ta thấy họ cũng không muốn hạ sát thủ với ta.
Bằng không đã sớm nổ súng, ắt hẳn là muốn bắt sống.
Kết quả lúc này Giang Tự chợt phát hiện Nhâm Tiểu Túc căn bản không nghe hắn nó mà đứng sững tại chỗ.
Giờ khắc này, cung điện đang hỏi Nhâm Tiểu Túc:
“Phát hiện người máy nano, có tiến hành khống chế không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận