Đệ Nhất Danh Sách

Chương 887: Ai Là Mồi Nhử?


Hiện tại, Nhâm Tiểu Túc và P5092 hợp tác là, Nhâm Tiểu Túc nói ra ý kiến của mình, P5092 tới phối hợp hành động...
Đây là kế hoạch của P5092, cũng chính là nói, tất cả sư đoàn số 3 Hỏa Chủng đều trở thành binh sĩ của Nhâm Tiểu Túc. Mấy ngàn người này sẽ hành động theo chiến thuật Nhâm Tiểu Túc đưa ra.
Nhâm Tiểu Túc để bọn họ từ phục kích từ hướng A17 tới A21, dùng hỏa lực áp chế. Bộ binh sẽ làm đúng như thế.
Đối với P5092 mà nói, đây là quyết định hắn đã suy nghĩ kỹ, cũng là kế hoạch tác chiến hợp lý nhất.
Một quan chỉ huy ưu tú không phải hết thảy thời điểm đều giữ quyền chủ đạo, mà là làm tất cả mọi thứ để đạt được chiến thắng.
P5092 hỏi:
“Chúng ta cần tới A21 trong bao lâu. Ta đoán với tốc độ nhanh nhất thì sau 15 phút đồng hồ sẽ tới nơi.”
"Vậy 15 phút đồng hồ…"
Nhâm Tiểu Túc nói:
“Tới nơi rồi thì dựng sẵn trận địa súng máy đi, khả năng cao khi đó mọi rợ sẽ bọc hậu đánh một phía khác của Hỏa Chủng. Ta sẽ tìm một vị trí bắn lén thật tốt để hỗ trợ các ngươi.”
P5092 hồi đáp:
"Được, ấn theo kế hoạch của ngươi mà làm."
Sĩ quan phụ tá bĩu môi:
"Ta biết hắn rất lợi hại nhưng đứng trước trận chiến quy mô mấy ngàn người, tác dụng của hai tay súng bắn tỉa cực kỳ bé nhỏ. Lúc trước ta từng hỏi qua, hai người họ có lấy hai thanh súng bắn tỉa phản chân, nhưng vấn đề họ chỉ lấy có 50 viên đạn. Nếu chỉ giết được 50 người thì có tác dụng gì.”
Dường như bởi vì thường bị Nhâm Tiểu Túc vả mặt nên sĩ quan phụ tá sinh ra oán niệm rất sâu với Nhâm Tiểu Túc, cũng không phải hắn ghét Nhâm Tiểu Túc. Ngược lại, hắn còn vô cùng bội phục Nhâm Tiểu Túc, chỉ là muốn đấu võ mồm thắng một lần thôi…
P5092 buồn cười nhìn hắn một cái:
"Cứ chờ xem."
Nói qua, sư đoàn số 3 nhanh chóng đi về phía A21. Đến nơi, tất cả bộ binh nhanh chóng dựng trận địa thật ngay ngắn. Các binh sĩ chỉ dùng 5 phút đồng hồ đãn đào thành một mảnh chiến hào đơn giản, cũng hoàn thành trận địa có 12 khẩu súng máy.
Trong chiến tranh, chỉ có chiến thuật là không được. Nếu như binh sĩ phía dưới đủ năng lực chấp hành thì hết thảy chiến thuật đều là phí công.
Đợi thêm nữa năm phút đồng hồ, đúng như Nhâm Tiểu Túc nói, thật sự có một chi mọi rợ di chuyển cách trận địa của bọn họ không xa!
Lúc sĩ quan phụ tá phát hiện mọi rợ cũng có chút bất đắc dĩ. Hắn cũng phải thừa nhận, Nhâm Tiểu Túc phán đoán của Nhâm Tiểu Túc hoàn toàn không sai.
P5092 lẳng lặng nhìn đám mọi rợ tính đi qua trận địa A21 kia rồi nhìn thoáng qua địa đồ, xem ra đối phương có ý định vòng qua họ để tập kích sư đoàn số 6.
"Nổ súng a, ăn sạch đám này cho ta…”
P5092 nói.
"Có cần báo cho sư đoàn số 6 không, để binh sĩ của họ bọc hậu?
Sĩ quan phụ tá nói:
"Này sợ là có gần cả nghìn danh mọi rợ, nếu chúng đột kích trận địa của chúng ta, rất có thể chúng ta còn chưa kịp giết hết chúng thì chúng đã vọt vào bên trong trận địa. Trưởng quan, người xem đi, chúng còn mang theo cả tấm chắn nữa."
Phải biết, với tố chất thân thể của mọi rợ, vạn nhất bên trong có mấy tên có thể đánh ngang tay cùng T4 hoặc T5 thì trận địa sẽ gặp nguy hiểm rồi.
P5092 suy nghĩ 2 giây:
"Không cần, đánh!"
Trong khi nói chuyện, binh sĩ Hỏa Chủng ẩn núp trong rừng cây đánh cho đám mọi rợ không kịp trở tay. Chúng không ngờ lại có binh sĩ Hỏa Chủng mai phục. Cả bọn rống giận rồi giơ tấm chắn lên vọt tới chỗ trận địa.
P5092 nhíu mày, vốn hắn còn muốn khiến đối phương thất kinh một lúc, như vậy bộ binh có thể tạo thành càng nhiều sát thương.
Kết quả phản ứng của đối phương vô cùng nhanh chóng, những tấm chắn đã chắn gần hết đạn, trận địa súng máy cũng lâm vào nguy hiểm.
Bất quá P5092 không lập tức điều chỉnh chiến thuật, mà là tiếp tục cùng chờ đợi.
Sau một khắc, hai tiếng súng ngắm nổ vang ở phía đối diện bộ binh. Mọi rợ giơ tấm chắn bị bắn chết.
Kia tấm chắn cực kỳ trầm trọng, năm tên mọi rợ hợp lực mới có thể nâng lên. Khi hai mọi rợ chết đi, ba người còn lại không chịu nổi gánh nặng lập tức té nhào xuống đất.
Tấm chắn không sử dụng được nữa, mọi rợ phía sau lộ diện. Trận hình phòng ngự của chúng đã có lỗ hổng.
Lần này không riêng mọi rợ mà ngay cả đám P5092 cũng không ngờ lại có tay súng bắn tỉa ở phía sau hỗ trợ. Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận ở phía sau mọi rợ, nếu hiện tại mọi rợ không công kích bộ binh nữa mà quay lại thì cả hai rất có thể sẽ bị chúng bao vây!
Mắt thấy mọi rợ đã phân một ít binh lực bắt đầu lui về phía sau, hẳn là muốn đi tìm tay súng bắn tỉa.
P5092 nhanh chóng nói với sĩ quan phụ tá:
"Kiềm chế những đám mọi rợ kia lại, đừng cho chúng có cơ hội đi tìm hai người kia!"
Thế nhưng vừa dứt lời, bọn họ đã thấy một ít mọi rợ muốn lùi về phía sau từng người từng người bắt đầu ngã xuống. Tay súng bắn tỉa núp trong bóng tối, mọi rợ không có năng lực tấn công từ xa chỉ có thể để mặc súng bắn tỉa xâm lược.
Chỉ nhoáng một, vài chục tên mọi rợ đã bị bắn chết.
Những mọi rợ này vốn đưa lưng về phía tay súng bắn tỉa. Hiện tại trước sau bị giáp công, chúng đã lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Mọi rợ lần lượt ngã xuống, sĩ quan phụ tá bỗng nhiên nói thầm:
"Không phải bọn họ chỉ đem theo có 50 viên đạn thôi à. Hiện tại số mọi rợ họ giết đã gần cả trăm tên rồi?”
P5092 đang suy nghĩ, Nhâm Tiểu Túc để hắn phục kích tại A21 có phải xem hắn làm mồi nhử không...
Bộ binh lữ bây giờ không phải là chính diện kiềm chế mọi rợ, để mọi rợ đưa lưng về phía hai người kia à.
Nghĩ đến có ngày bản thân lại trở thành mồi nhử của người khác, P5092 nhịn không được mỉm cười, rất thú vị nha.
Lúc này thông qua máy truyền tin, Nhâm Tiểu Túc hỏi: "Cảm giác được làm mồi nhử thế nào?"
P5092 cười nói:
"Cảm giác cũng không tệ lắm."
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt, hắn vốn là muốn mượn việc này để nói với P5092, ngươi nhìn đi, cảm giác làm mồi nhử không dễ chịu a, về sau đến tây bắc đừng tùy tiện coi người khác là mồi nhử.
Thế nhưng, P5092 vốn bị coi là mồi nhử lại nói cảm giác không tệ lắm. Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc không khỏi ngớ người…
Rốt cuộc hắn nên cảm hóa P5092 thế nào đây…
Lúc này, còn lại mấy trăm mọi rợ muốn rút lui, bọn họ chuyển hai trong mười lá chắn ra sau lưng, nhanh chóng rời đi bằng một hướng khác.
Còn không đợi bọn họ đi thật xa, tiếng súng bắn tỉa lại truyền tới từ một phương hướng khác.
Điều này khiến P5092 hơi sửng sốt, bọn họ nghe được tiếng súng nhanh chóng mà lại liên tục không ngừng vang lên. Họ cứ tưởng hai tay súng cùng nhau nổ súng. Chung quy súng bắn tỉa của Hỏa Chủng được thiết kế để có thể một kích tất, điều này sẽ khiến tốc độ bắn bị chậm lại.
Cho nên, một tay súng bắn tỉa căn bản không có cách nào bắn nhanh như vậy được.
Nhưng bây giờ thì sao, bọn họ đột nhiên ý thức được, kỳ thật từ đầu đến cuối phía sau mọi rợ chỉ có một tay súng bắn tỉa, mà một người khác đã sớm chờ ở một hướng khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận