Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1058: Quá Không Biết Xấu Hổ!

Đài tưởng niệm của cứ điểm 178 từng dùng để báo giờ, khi đồng hồ chưa phổ biến, đây là đại biểu cho thời gian của mọi người.
Lúc Nhâm Tiểu Túc nói chuyện với Trương Cảnh Lâm, đội phòng giữ đi đến quảng trường.
Đầu tiên bọn họ cúi chào Nhâm Tiểu Túc và Trương Cảnh Lâm rồi đi tới bên cạnh chuông đồng, đánh lên mười bảy hồi chuông.
Bây giờ là 17 giờ chiều, tiếng chuông này để báo thời gian.
Tiếng chuông âm vang phát ra khắp nơi.
Nhâm Tiểu Túc lắng nghe, cảm nhận ánh chiều tà chiếu lên cơ thể mình.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc phát hiện, 11 tấm bia đá kia được đặt hướng về phía đông, mặt sau hướng về phía tây.
Dù mặt trời mọc hay lặn cũng sẽ chiếu bóng xuống dưới đất.
Dưới ánh chiều tà, tấm bia đá bóng loáng màu xám được bọc bởi một tầng sánh sáng màu vàng cực kỳ rực rỡ.
Chẳng qua khi tiếng chuông hạ xuống, Nhâm Tiểu Túc chợt nghe có người nói chuyện:
"Tiểu tử này chính là Tư lệnh kế nhiệm của chúng ta? Trông nhỏ quá, có đáng tin không vậy?”

"Ta thấy có thể… "
Ai đó trả lời:
"Ta từng nghe mọi người nói về chút chuyện của tiểu tử này ở quảng trước.
Rất biết đánh nhau đó.”

"Biết đánh nhau thì sao? Ta cũng biết nè!”
"Ngươi thì tính là cái quái gì, hắn là siêu phàm giả, lúc ấy chúng ta nào có siêu phàm giả thứ này!"
"Lúc ấy chúng ta cũng có mà.
Khi đó Kỵ Sĩ rất mạnh, các ngươi quên rồi sao? Lúc ấy có hơn ba mươi Kỵ Sĩ a, nghe nói hiện tại Kỵ Sĩ chỉ còn lại mười hai người?"
"Vậy ngươi có thể so được với Kỵ Sĩ nào không? Chúng ta đều là người bình thường, dù sống lại cũng đánh không lại tiểu tử này."

"Tư lệnh biết đánh nhau thì sao, muốn làm Tư lệnh phải dựa vào trí tuệ!"
"Uy, ta nói ngươi này vãn bối, sao cứ thích tranh cãi với tiền bối ta thế hả? Ta lớn hơn ngươi 40 tuổi đó.
Nói chuyện phải khách khí một chút, sao có thể tranh cãi với trưởng bối!"
"Thì sao, đều chui vào đất cả rồi.
Gì mà trưởng với tiểu.
Chúng ta so với quân công đi, ta từng nổ chết một Vu Sư, ngươi được sao?”

Nhâm Tiểu Túc yên lặng nghe một hồi thì có chút kinh ngạc nhìn khắp nơi, muốn nhìn xem một chút là ai đang nói chuyện.
Kết quả hắn nhìn hồi lâu lại phát hiện mọi người đều im lặng.
Bây giờ đang cúng bái nên không ai nói chuyện cả.
Trương Cảnh Lâm hiếu kỳ nói:
"Nhìn cái gì? Đi thôi, tới chuông đồng nhìn xem.
Ngươi hẳn từng nghe nói tới chuyện binh sĩ hi sinh trên chiến trường, di thể hạ táng bên ngoài cứ điểm 178 nhưng chúng ta sẽ mang về một cái răng của họ và mai táng dưới chuông đồng.
Đương nhiên, đây cũng ngụ ý mong họ tiếp tục dùng nhiệt huyết, dù đã trở thành anh linh cũng thủ hộ mảnh đấy này."

Thời điểm Nhâm Tiểu Túc nghe được hai chữ anh linh, thần sắc trở nên kỳ quái.
Lúc này, thanh âm như có như không kia vang lên:
"Nói chuyện khác đi, tiểu tử Trương Cảnh Lâm kia dẫn một tiểu tử khác tới, đợi họ cúng bái xong rồi tám tiếp.”

"Sợ cái gì, bọn họ có nghe thấy chúng ta nói chuyện đâu."

Âm thanh này vô cùng nhỏ.
Nhâm Tiểu Túc phải lắng nghe thật kỹ mới biết họ đang nói cái gì.
Nhâm Tiểu Túc càng tới gần chuông đồng thì thần sắc càng thêm cổ quái.
Bất quá hắn cũng không nhiều lời, sau khi bía một cái thật sâu liền theo Trương Cảnh Lâm quay người rời đi.
Sau khi rời đi, có người đứng dưới chuông đồng nói:
"Ồ, sao ta cảm giác dường như tiểu tử kia có thể nghe thấy chúng ta nhỉ?"
"Nghe cái con mẹ gì, âm dương đôi ngã rồi.
Hắn nghe kiểu gì?"
"Vừa rồi khi Lý lão tứ đòi so quân công, ta thấy khóe miệng tiểu tử này co giật một chút!"
"Đừng suy nghĩ nhiều, xem chừng tiểu tử này bị chạm dây thần kinh nào đó nên khóe miệng co giật đấy!"
Sau khi rời đi Nhâm Tiểu Túc đột nhiên hỏi Trương Cảnh Lâm:
"Trương Tiên Sinh, khi nào chúng ta lên đường đến đồn biên phòng?"
"Sáng mai 6 giờ, hai người chúng ta đi bộ 41 ki lô mét sẽ đến đồn biên phòng đầu tiên… "
Trương Cảnh Lâm cười nói:
"Lần này đường đi sẽ rất dài nhưng sẽ rất có ý nghĩa."
"Ừ, được… "
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn chuông đồng sau lưng rồi đi theo Trương Cảnh Lâm tới chỗ ở được sắp xếp.
Sau tiếng chuông báo hiệu mười giờ đêm vang lên thì tới sáu giờ sáng hôm sau mới tiếp tục được đánh, đây là để tránh quấy nhiễu giấc ngủ của mọi người.
Hai giờ sáng, Nhâm Tiểu Túc yên lặng rời khỏi phòng từ cửa sổ.
Một đường đi tới gần chuông đồng.
Khi tới nơi, âm thanh như có như không kia lần nữa vang lên:
"Ồ, các ngươi nhìn đi, sao tiểu tử kia lại một người vụng trộm chạy tới, hắn muốn làm gì?"
"Chẳng lẽ lại muốn cúng bái chúng ta lần nữa? Chẳng lẽ bị sự tích của chúng ta làm cảm động?"
"Ngươi đừng tự kỷ, ta cảm thấy hắn là có mục đích khác!"
"Đợi một chút, các ngươi có nhớ lúc chiều ta từng nói có thể hắn nghe được chúng ta nói chuyện không?!"
Trong nháy mắt, âm thanh huyên náo của anh linh đều ngưng bặt.
Mọi người lẳng lặng nhìn Nhâm Tiểu Túc từng bước đi tới.
Đồng thời cũng kín kẽ quan sát hắn.
Nhâm Tiểu Túc đi đến bên cạnh chuông đồng, cười cười nói:
"Ta quả thật có thể nghe thấy các ngươi nói chuyện."

Chỉ trong nháy mắt này, thanh âm dưới chuông đồng bỗng nhiên sôi trào:
"Ngươi xem đi, ta nói mà!”
"Cái địt cụ nhà nó!"
"Tiểu tử này thật sự có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện sao? Quá tà môn rồi!"
"Tiểu tử này là người hay quỷ?"
"Khục khục, mọi người nghiêm túc lại, hắn nghe được đó!”
Chỉ trong tích tắc, toàn bộ thanh âm biến mất.
Cuối cùng, một thanh âm hùng hậu hỏi:
"Vì sao ngươi có thể nghe được chúng ta nói chuyện?"
Nhâm Tiểu Túc giải thích:
"Đại khái do ta có một loại năng lực, có thể câu thông cùng anh linh.
Bất quá ta cũng rất bất ngờ, các ngươi vẫn ở lại đây chứ không tiêu tán."

"Kỳ thật chúng ta vốn nên tiêu tán, chỉ là không biết vì sao mà theo quá trình người cúng bái càng nhiều, tín niệm càng tăng, ý thức của chúng ta dần dần thức tỉnh.
Ban đầu mọi người cảm thấy rất chán, nhưng về sau lại cảm thấy rất thú vị.
Có thể thấy được cứ điểm 178 ngày càng phát triển cũng đã quá đủ với chúng ta rồi.”

Nhâm Tiểu Túc sửng sốt nửa ngày, thì ra tín niệm của các cư dân đã giữ những anh linh này lại?
Còn có thể như vậy!
Nhâm Tiểu Túc bỗng nói:
"Vậy các ngươi có hứng thú muốn “sống lại” không? Ta có năng lực gọi là Anh Linh Thần Điện, các ngươi nhận lời triệu hoán của ta, có thể tồn tại dưới dạng năng lượng, tiếp xúc vật lý với người khác, tiếp tục bảo hộ cứ điểm 178."

Thanh âm hùng hậu kia trực tiếp cự tuyệt Nhâm Tiểu Túc:
"Ngươi kêu ngần này người chúng ta nghe lời chỉ huy một tiểu hài tử như ngươi? Tính chơi trò gì vậy? Ngươi mới bao nhiêu tuổi, ngươi biết chúng ta bao nhiêu tuổi không?"
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:
"Trong các ngươi lớn nhất là bao nhiêu tuổi?"
"191 tuổi!"
Thanh âm hùng hậu nói:
"Ta đã đầu quân cho cứ điểm từ khi hàng rào vừa được xây dựng.
Ngươi kêu ta nghe ngươi một tên nhóc như ngươi chỉ huy là chuyện không thể nào? Ngươi mới bao nhiêu đâu?"
Nhâm Tiểu Túc nhướng mày lông mi:
"Ta hơn hai trăm tuổi rồi, thế nào?”
Anh linh:
"Chấm hỏi, hỏi chấm ? ? ?"
Không quan tâm tới ngươi nói gì, dù sao ta lớn hơn thằng nhóc như ngươi là cái chắc!
"Phì, xú tiểu tử thật vô sỉ!"
"Phì phì phì!"
"Phì phì phì phì phì!"
"Cút con mẹ mày đi!"
"Tiểu tử này thật không biết xấu hổ a!"
Thanh âm hùng hậu lần nữa cắt đứt lời những người khác rồi nói Nhâm Tiểu Túc:
"Tiểu tử nhanh chóng cút đi, đừng có nghĩ tới chuyện lợi dụng chúng ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận