Đệ Nhất Danh Sách

Chương 974: Đưa Tiễn

Tiết thanh minh, linh hồn sẽ về thăm người thân.
Lạc thành còn chưa tới thanh minh, nhưng sắc mặt tất cả mọi người trên đường phố đều buồn bã.
Trên ngực mỗi người đều đeo một bông hoa nhỏ màu trắng để tỏ lòng tôn kính với người ki.
Ngã tư bên ngoài sân trường của đại học Thanh Hòa lành lặng.
Mọi người lần lượt ngắt một cành hoa thủy tiên.
Mùa xuân vừa tới với Lạc thành, hoa lá khắp nơi um tùm, cơ mà lần lượt đều bị người hái đi.
Nơi này phảng phất như một biển hoa.
Có người nói, nếu Giang Tự tiên sinh vẫn còn, ông ấy nhất định sẽ phê bình mọi người, hoa nên ở trên cành chứ không phải bị hái đi.
Mọi người ngắm nhìn nó là được.
Nhưng có người phản bác, nếu Giang Tự tiên sinh không có ở đây, ngươi còn tâm tình ngắm hoa không?
Từng nhóm sinh viên đại học Thanh Hòa đứng bên đường mặc niệm, không ít sinh viên khóc tới bất tỉnh.
Mãi tới xế chiều Giang Tự gặp chuyện không may, họ mới nhận ra vì sao đột nhiên Giang Tự lại dạy bài học đó.
Thì ra đó là bài học cuối cùng, thì ra Giang Tự tiên sinh đã dự cảm được trước cái chết tử vong của mình.
Thế nhưng, ngay trước khi Giang Tự mất, họ vẫn thấy Giang Tự nói cười, ông còn đi trên sân trường, được các bạn sinh viên chào hỏi rồi đáp lại nữa.
Cho nên, Giang Tự bảo muốn đi một mình là sợ liên lụy với Trương Thần Thống.
Một người biết rõ bản thân sắp chết còn có thể bình tĩnh tự nhiên thế kia, đây mới là thật sự thản nhiên a.
Hôm nay, Lạc thành buồn bã thảm thiết, có thể làm được như vậy trong thời đại này chỉ có một mình Giang Tự.
Không chỉ Lạc thành, ngay cả ngoài Lạc thành cũng thế.
Hiện giờ vì chiến loạn phương bắc nên nhiều người chạy về Chu thị ở phía nam để lánh nạn.
Trên đường chạy nạn, bọn họ biết tin Giang Tự không còn sẽ đặc biệt đi tới bên ngoài Lạc thành, đặt một nhánh thủy tiên ở đó.
Thế nhưng cái chết của Giang Tự trong mắt mọi người không chỉ đơn giản là thương tiếc và buồn bã, họ còn phẫn nộ nữa.
Cách nơi Giang Tự bị ám sát không xa, mọi người biểu tình khiển trách Vương thị, có người thậm chí còn lấy chân dung của Vương Thánh Tri ra mà đốt cháy.
Bọn họ làm hết thảy những điều này là vì khó lòng chấp nhận chuyện Giang Tự ra đi quá đột ngột.
Đây là một thời đại bất hạnh, thiên tai không dứt, con người trôi dạt khắp nơi, đạo đức suy đồi, pháp luật ta vỡ.
Thế nhưng thời đại này vẫn có ánh sáng của riêng nó.
Cũng nhờ khó khăn mà chúng ta mới có thể dễ dàng thấy được ánh dương trong bóng tối.
Ở cổng Lạc thành, La Lam và Chu Kỳ cầm vòng hoa đến viếng.
Hắn đứng ở đại môn đưa hộ chiếu cho binh sĩ kiểm tra.
Mọi thứ đã có Khánh thị chuẩn bị sẵn cho hắn.
Chỉ là cảnh vệ thấy giấy chứng nhận của La Lam thì không khỏi kinh nghi? La Lam của Khánh thị?
Phải biết, hiện tại tất cả mọi người đều cho rằng Vương thị đã giết Giang Tự, họ đều nghĩ Vương thị điên rồi.
Mà Khánh thị với tư cách là tập đoàn bị Vương thị một mực nhằm vào lại để La Lam chạy tới Lạc thành, tên này thật sự không sợ chết sao? !
Vương thị có một hàng rào cách Lạc thành rất gần, đi ô-tô chỉ cần ba tiếng là tới.
Nếu đại quân của Vương thị chạy đến, La Lam mấy cái mạng cũng không đủ chết.
Thủ vệ nhìn thoáng qua vòng hoa La Lam đem theo, trên đó viết mấy câu đơn giản:
“Hôm nay cưỡi hạc,
Năm nào thành tiên.”

Sau khi vào thành, La Lam dưới ánh mắt của mọi người chậm rãi đi về phía trước, một đường đi tới chỗ Giang Tự bị ám sát.
Vì lễ truy điệu chưa mở nên vòng hoa của La Lam không biết nên đặt ở đâu.
Về phần hắn có thể tham gia lễ truy điệu hay không thì phải xem tới lúc đó hắn sống chết thế nào.
Bất quá, hiện tại La Lam chẳng muốn nghĩ tới những chuyện này.
Bình thường, La Lam mặc đồ rất du côn, nhìn chẳng giống đại nhân vật của tập đoàn gì cả.
Càng giống đại kiêu lăn lộn trong thế giới ngầm hơn.
- Giải thích từ "Đại kiêu" nghĩa là xã hội đen. Hết giải thích.
Hôm nay, La Lam mặc tây trang màu đen nhìn vừa nghiêm túc lại trang trọng.
Chuyện La Lam đến Lạc thành phúng viếng Giang Tự dần được truyền ra.
Khi La Lam đi tới đầu đường, tất cả mọi người theo bản năng giữ khoảng cách với hắn.
Trong mưa, La Lam nhìn về phía trước, hắn đi đến chỗ Giang Tự gặp chuyện không may, bái một cái thật sâu rồi nói:
"Lão Tiên Sinh, ta đã theo dõi các bài viết của ngài từ lâu.
Trong lòng vẫn luôn ngưỡng mộ ngày.
Ta là người của tập đoàn, thật sự cũng không sạch sẽ gì cho cam.
Vì thế ta càng hiểu rõ họ hơn.
Cũng hiểu rõ để duy trì nguyên tắc, ngài đã phải khó khăn cỡ nào.”

"Ta biết quan hệ của ngài và Tiểu Túc rất tốt.
Ta là bạn thân của hắn.
Vì thế cũng xem như vãn bối của ngài.
Nếu ngài linh thiêng, xin hãy tiếp nhận lời kêu gọi của ta.”

Thế nhưng La Lam đợi nửa ngày cũng chẳng có gì thay đổi.
Cuối cùng La Lam thở dài một tiếng, xem ra Giang Tự không muốn để ý tới hắn rồi.
Trên thực tế, năng lực anh linh thần điện này là chuyện cực kỳ tàn khốc với người bình thường.
Ngài chết không thể sống lại là quy tắc vốn có của đất trời.
Muốn sống lại phải trả cái giá tương ứng.
Trong anh linh thần điện, tất cả anh linh khi không được triệu hoán sẽ ngủ say, nơi đó là vô tận hắc ám.
Sinh mệnh của họ nay chỉ tồn tại vì bảo vệ chủ nhân của anh linh thần điện.
Năng lực của ký chủ thay đổi mỗi ngày, ngày càng mạnh là điều tốt với ký chủ nhưng lại là sự tàn khốc với anh linh.
Khi La Lam thức tỉnh ở hàng rào 61, 12 anh linh được triệu hồi đều là thủ hạ lâu năm của hắn.
Hơn nữa nhóm anh linh đó cũng vì cam nguyện bảo vệ hắn nên mới đồng ý trở thành anh linh trong anh linh thần điện.
Hơn nữa, khi ký chủ của anh linh thần điện triệu hoán anh linh là chuyện hai bên tình nguyện, ký chủ không thể nào cưỡng ép triệu hoán anh linh.
La Lam kinh ngạc nhìn con đường đầy hoa, lần nữa bái một cái sâu:
"Nếu vài ngày sau ta không chết, ta sẽ đến dự lễ truy điệu của ngài."

Giờ này khắc này, trên một tòa nhà cao tầng cách La Lam chừng 400m có một tay súng bắn tỉa mặc đồ đen lẳng lặng quan sát La Lam:
"Có thể bắn."

"Cho phép bắn."

Nhưng vào đúng lúc này, tay súng bắn tỉa cảm nhận được có một lực lượng khổng lồ nhấc hắn lên từng phía sau.
Khi hắn bóp cò thì họng súng bị lệch sang một bên.
Tay súng bắn tỉa hốt hoảng quay đầu lại thì thấy thiếu niên mặt trầm như nước.
Âm thanh súng bắn tỉa vang lên, La Lam trên đường phố bỗng nhiên nhìn về phía cao ốc, khi hắn thấy rõ hình dáng thiếu niên trên lầu thì trái tim xém nhảy lên cuống họng lại trở về chỗ cũ.
Nhâm Tiểu Túc đã tới, giống như mỗi lần La Lam lâm vào tình cảnh cửu tử nhất sinh, đối phương đều sẽ đúng hẹn có mặt.
La Lam đứng ở chỗ cũ cười:
"Bây giờ chúng ta có thể tính sổ với đám yêu ma quỷ quái kia rồi.”

Chu Kỳ điềm nhiên như không mà nói:
"Ngươi cũng là ỷ vào Nhâm Tiểu Túc mới dám ngông cuồng thế này.”

"Thì sao?"
La Lam hỏi ngược lại:
"Ngươi bảo hộ không thể cho ta ta cảm giác an toàn a..."

Cùng lúc đó, tiếng súng không chỉ hấp dẫn La Lam mà còn hấp dẫn sự chú ý của đám yêu ma quỷ quái trong Lạc thành, bọn họ phát hiện đồng bạn bị tập kích thì mấy trăm người mặc đồ đen xông ra từ nhà dân, lờ mờ bao vây tòa cao ốc nọ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận