Đệ Nhất Danh Sách

Chương 946: Điên Cuồng Săn Bắn

Đội vận chuyển bị cướp, phản ứng đám mọi rợ còn nhanh hơn so với trong tưởng tượng của Nhâm Tiểu Túc.
Thời điểm kiểm tra thi thể, Nhâm Tiểu Túc phát hiện đội trưởng của đội vận chuyển có mang theo thiết bị liên lạc.
Ban đầu Nhâm Tiểu Túc vẫn chưa nhận ra, vẫn là đại lừa dối phát hiện ra trước.
Không thể không nói, đại lừa dối với tư cách là nhân viên tình báo.
Tuy bề ngoài nhìn tùy tiện lại vô cùng thô kệch nhưng rất cẩn thận.
Nhâm Tiểu Túc cầm lấy thiết bị liên lạc, phát hiện vẫn còn kết nối, đại lừa dối tính giả mạo mọi rợ, kết quả đối phương lại kêu đại lừa dối phải đọc mật mã.
Đại lừa dối bất đắc dĩ, ai có thể nghĩ tới mọi rợ lại cẩn thận như vậy?
Trong thiết bị liên lạc, thanh âm thúc giục liên tục vang lên:
"Báo cáo mã số của ngươi!"
Đại lừa dối nghĩ nghĩ nói:
"Đại hưng tây bắc!"
Nói xong hắn liền đóng thiết bị liên lạc lại, sau đó nói với Nhâm Tiểu Túc:
"Những thiết bị này nhất định được bọn họ lấy được từ hàng rào 176 của Hỏa Chủng.
Vốn ta còn tưởng thủ đoạn của mọi rợ khá kém, hiện tại xem ra bọn họ cũng không ngừng học tập."

Nhâm Tiểu Túc nói:
"Đi thôi, cẩn thận cảnh giác cũng vô dụng.
Tuân Dạ Vũ, dẫn ta đi tìm mọi rợ lạc đàn khác."

Nói xong, Nhâm Tiểu Túc liền dẫn đầu đi vào nơi hoang dã.
Đến chạng vạng tối ngày hôm sau, một chi binh sĩ quân đoàn viễn chinh đang đi qua một đường núi hẹp, nơi này cách Tả Vân sơn chừng 130 ki lô mét , đường núi vô cùng khó đi.
Bất quá, bọn họ không phải hề đi tới từ phương bắc, mà từ hướng đông của Hỏa Chủng quanh co đi tới.
Hỏa Chủng đã tan tác, nhất tuyến Trường Thành vẫn còn một ít vật tư, vừa vặn có thể lấp đầy lỗ thủng của quân đoàn viễn chinh.
Trong khi binh sĩ Hỏa Chủng rút lui đã tận lực phá hủy hết pháo, nhưng chiến bại quá đột ngột, còn dư lại một tí lương thực chưa kịp mang đi.
Mọi rợ lĩnh đội nhìn thoáng qua con đường gập ghềnh phía trước, hùng hùng hổ hổ nói:
"Binh sĩ chủ lực ở Tả Vân sơn làm ăn cái gì vậy.
Không phải nói đã bao vây sườn núi Tả Vân à, vì cái gì vẫn có quân địch xuất hiện ở hậu phương?”

Đi đường núi vận chuyển vật tư thì dù là mọi rợ có thể lực kinh người cũng khó lòng chịu đựng nổi, nhưng tướng quân có lệnh, trước khi tìm ra được kẻ địch ở hậu phương, họ cần bảo đảm an toàn cho vật tư.
Mọi rợ của đội hậu cần cũng biết, trong chiến sự cần tiêu hao một lượng lớn vật tư, nếu vật tư lại xảy ra vấn đề, e rằng binh sĩ chủ lực sẽ xuất hiện tình trạng nguy hiểm là cạn kiệt lương thực.
Binh sĩ của đội hậu cần sẽ được khảo nghiệm nghiêm khắc trước khi vận chuyển.
Nếu như vận chuyển vật tư không kịp dẫn đến không đủ lương thực, khiến các binh sĩ oán trời trách đất, tinh thần sa sút thì rất có thể tướng quân sẽ giết trưởng quan đội hậu cần để tế thiên.
Đối với tướng quân mà nói, chỉ dùng một cái đầu đã có thể xoa dịu bất mãn của các chiến sĩ thì thật sự vô cùng có lợi.
Trên đường vận chuyển vật tư, mọi rợ bỗng nhiên dừng lại.
Đơn giản vì phía trước có ba cái người Trung Nguyên đứng trước sơn khẩu.
"Ba tên nạn dân này…"
Có mọi rợ nói:
"Ta đi bắt chúng về vận chuyển vật tư."

Nói xong, hắn liền vọt tới miệng núi, sau đó chết luôn.
Chiến đấu bắt đầu rất nhanh, chấm dứt cũng nhanh, hơn 100 cái mọi rợ phía sau thậm chí còn chưa thấy rõ chiến hữu mình chết thế nào đã chết bất đắc kỳ tử.
Nhâm Tiểu Túc đứng ở sơn khẩu nói với Tuân Dạ Vũ:
"Như cũ, ngươi tìm nơi núp đi.
Đại lừa dối động thủ, tốc chiến tốc thắng!"
Nói xong, từ hai bên vách núi đá, lão Hứa bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, như đạn pháo trực tiếp xâm nhập vào trong đội hình mọi rợ, vung đao chém giết.
Đợi cho lão Hứa chém giết một lúc, trong đội ngũ vẫn không có cao thủ mọi rợ xuất hiện.
Lúc này đại lừa dối mới bắt đầu chạy như điên, khi hắn đến trước mặt mọi rợ thì trực tiếp giơ chân đá vào bụng một mọi rợ.
Tiếng xương gãy răng rắc vang lên, mọi rợ bay về sau.
Nhâm Tiểu Túc cầm súng ngắm, nhanh chóng ra tay, yểm hộ phía hậu phương cho đại lừa dối.
Tiểu mập mạp trắng nõn Tuân Dạ Vũ núp trong góc yên lặng chứng kiến một màn trước mắt thì cảm thấy chuyến đi này của mình không còn mỗi ngày phải hồi hộp lo lắng nữa.
Chỉ hai người đã chặn giết được mấy trăm mọi rợ, người bình thường có thể làm được chuyện này sao? Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc và đại lừa dối hết lần này tới lần khác đều có thể thực hiện dễ dàng.
Kỳ thật bọn họ rất cẩn thận, dù có ra-đa hình ngươi như Tuân Dạ Vũ, Nhâm Tiểu Túc vẫn kiên trì muốn để lão Hứa động thủ trước, xác định trong đội ngũ không có che giấu mọi rợ cao thủ mới để đại lừa dối xông lên.
Mặc dù Tuân Dạ Vũ có thể dựa vào lửa tinh thần để phán đoán trong đội ngũ có mọi rợ cao thủ không, nhưng vạn nhất mọi rợ có thể ẩn giấu thực lực như Nhâm Tiểu Túc thì sao?
Trên chiến trường, cẩn thận một chút cũng không sai, dù sao những mọi rợ này cũng chạy không thoát, giết chậm một chút cũng không quan trọng.
Nửa giờ sau, Nhâm Tiểu Túc đứng bên trong chiến trường huyết tinh, liên hệ với P5092:
"Trong sơn cốc Thúy Sơn đã tiêu diệt một chi binh sĩ vận chuyển, nhìn vật tư hẳn là từ phía bến Hỏa Chủng chở tới đây, ngươi để Vương Uẩn ghi chép lại một chút."

P5092 nhìn Vương Uẩn đờ đẫn đối diện nói:
"Lưu lại một chút, Thiếu soái tiêu diệt đội vận chuyển thứ 4… "
Chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủn, Nhâm Tiểu Túc nhờ vào năng lực của Tuân Dạ Vũ bắt đầu điên cuồng săn giết, chỉ cần Tuân Dạ Vũ tìm được binh sĩ lạc đàn, hắn là không hề buông tha dù chỉ là một chi.
Hơn nữa, Tuân Dạ Vũ còn có một chỗ tốt khác là, khi quân đoàn viễn chinh phái ra một chi binh sĩ chủ lực lùi lại tìm bọn họ thì trong phương viên trăm ki lô mét , Nhâm Tiểu Túc sẽ sớm phát hiện ra hướng đi của quân địch rồi.
Chỉ cần không phải hơn mười vạn quân đoàn viễn chinh lùng bắt hắn thì chắc chắn vô dụng, dù là cái bóng của Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng tìm ra được!
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ vỗ bờ vai Tuân Dạ Vũ:
"Nhân tài a, bây giờ chúng ta xem như sáu phần tam cường liên thủ rồi.”

Tuân Dạ Vũ đau khổ nghĩ thầm, bản thân hắn đang đi trên con đường để được công nhận là “một con người” hoàn chỉnh a.
"Đừng nản chí…"
Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm nói:
"Chủ yếu là thể lực của ngươi quá yếu, tinh thần lực thật sự quá kém, phải chăm rèn luyện hơn mới được.
Tin tưởng ta, ta từng tán gẫu với rất nhiều siêu phàm giả.
Thể lực càng lợi hại thì tinh thần lực càng tốt.
Lúc trước ngươi quá lười cũng không sao, về sau cố gắng chăm chỉ hơn là được.”

Tuân Dạ Vũ vô lực, hắn đi theo Nhâm Tiểu Túc cùng đại lừa dối tấn công quân đoàn viễn chinh mấy hôm nay, đi lại tới lui ít nhất cũng có 200 ki lô mét , hắn cảm thấy đây là quãng đường hắn đi nhiều nhất từ trước tới giờ rồi.
Khi hắn sắp mệt như một con chó thì Nhâm Tiểu Túc cùng đại lừa dối ngay cả đánh rắm không có, còn có thể tiến nhập trạng thái chiến đấu bất cứ lúc nào.
Hai người này còn là người sao?
Nhưng liền vào lúc này, Tuân Dạ Vũ bỗng nhiên cau mày nói:
"Chủ lực đuổi bắt của chúng ta của quân đoàn viễn chinh đang đổi hướng, bắt đầu di động về phía chúng ta, xem hành tung cả đám đã bại lộ."

Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi cười nói:
"Đến thật hay, ta đang định tặng cho bọn họ một chút lễ vật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận