Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1118: Tiễn Pháp Huyền Học

Tối ngày thứ ba thương đội, đội ngũ vừa mới dừng lại cắm trại, Tiễn Vệ Ninh đã phái hộ vệ dưới tay mình ra ngoài, dò xét xung quanh doanh địa.
Tất cả những hộ vệ kia đều mặc giáp da nâu, giáp được may chắc chắn, đủ để ngăn cản đao kiếm bổ vào.
Ít nhất dưới tình huống bọn họ mặc giáp da, người bình thường rất khó có thể tạo thành vết thương trí mạng cho.
Mà sau khi Tiễn Vệ Ninh bị Nhâm Tiểu Túc đuổi đi đã quay lại.
Hắn nghiêm túc nói với Mai Qua:
"Mai Qua đại nhân tôn kính, ta thẳng thắn và thành khẩn nói với ngài, ta đang gặp nguy hiểm.
Nhưng đồng thời ta cũng nói rõ, tuy địch nhân ngài cùng ta phải đối mặt khác nhau nhưng mặc kệ kẻ địch trên đường này là ai, đều xin ngài đừng bảo tồn thực lực của mình.
Như vậy chúng ta mới có thể an toàn đi tới Đô Thành, được chứ?"
Những lời này khiến Mai Qua càng thêm lo lắng.
Hắn biết rõ, kẻ địch Tiễn Vệ Ninh phải đối mặt cực kỳ mạnh, chỉ như vậy đối phương mới có thể nghiêm túc nói chuyện với hắn.
Mai Qua trầm tư thật lâu, sau đó nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc...
Nhâm Tiểu Túc cười nói với Tiễn Vệ Ninh:
"Yên tâm đi, có ta đây."

Tiễn Vệ Ninh nghe như thế thì nhất thời sững sờ, mà Mai Qua thì càng thêm lo.
Có lúc, Mai Qua thậm chí hoài nghi sáu chữ này là câu cửa miệng của Nhâm Tiểu Túc.
Không quan tâm ngươi hỏi thiếu niên này cái gì, đối phương cũng sẽ trả lời ngươi sáu chữ này.
Trong doanh địa đã không còn bầu không khí vui sướng như ngày đầu tiên, thậm chí còn có phần nặng nề hơn.
Những thiếu niên lần đầu rời khỏi Yorkshire vì theo đuổi mộng tưởng mà tới đại thành trấn bấy giờ mới biết thế giới thật sự tàn khốc cỡ nào.
Tất cả mọi người đều không quên, đêm đầu tiên đầu tiên họ đã tự tay mai táng đồng bạn như thế nào.
Khi xe ngựa đã được sắp xếp thành tường vây, Nhâm Tiểu Túc dựa vào xe ngựa hỏi:
"Tiền tệ ở Vương quốc Vu Sư các ngươi thế nào, kim tệ có thể mua được bao nhiêu thứ?"
Mai Qua lắc đầu:
"Kim tệ bình thường không dùng trong sinh hoạt hàng ngày.
Mọi người thường dùng tiền bạc và tiền đồng.
Bình thường, một tiền đồng bằng năm cân gạo, một tiền bạc bằng một trăm tiền đồng, một kim tệ tương đương hai mươi tiền bạc.
Đương nhiên, giá trị quy đổi của kim tệ thành tiền bạc sẽ thay đổi hằng ngày.
Có khi hai mốt, khi mười chín.
Có vài người đặc biệt trữ kim tệ hoặc tiền bạc để ăn giá bán chênh lệch.”

Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
"Làm ăn như thế cũng rất tốt đó chứ.
Chỉ cần chú ý giá vàng và bạc là được rồi.
Chỉ là không ai quản họ hết hả.”

"Tại sao phải quản…. "
Mai Qua nhẹ nhàng nói:
"Có phí thủ tục khi đổi đó.
Ngươi vẫn có lợi nhuận nhưng vĩnh viễn không qua được ngân hàng Vu Sư."

Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc khựng người.
Mai Qua hiếu kỳ nói:
"Làm sao vậy?"
"Kẻ địch đến… "
Nhâm Tiểu Túc nói.
Mai Qua có chút buồn bực:
"Sao ngươi biết, ta đâu thấy gì đâu.”

"Trực giác… "
Nhâm Tiểu Túc cười nói.
Mai Qua nhìn Nhâm Tiểu Túc, hắn phát hiện ánh mắt Nhâm Tiểu Túc đang hướng về phía Tiễn Vệ Ninh, không con hàng này đang muốn làm gì.
Giờ này khắc này, cái gọi là trực giác của Nhâm Tiểu Túc khiến Mai Qua không khỏi kinh hãi.
Trên tránh né truy sát, Nhâm Tiểu Túc từng giúp hắn né hỏa trụ thuật.
Tối đầu tiên khi thương đội bị thổ phỉ tập kích, Nhâm Tiểu Túc từng dẫn theo hắn tránh né mấy chục mũi tên.
Một khắc này, Mai Qua thậm chí cảm giác từng cảm thấy chỉ cần ở bên cạnh Nhâm Tiểu Túc, hắn nhất định sẽ an toàn.
Dần dần, loại cảm giác kỳ quái này liền biến thành, chỉ cần ở bên cạnh Nhâm Tiểu Túc, hắn nhất định không chết.
Mai Qua cũng không biết vì sao bản thân lại có cảm giác này.
Chẳng lẽ hắn nghe Nhâm Tiểu Túc khoác lác riết nên đã tin là thật?
Lúc trước, Mai Qua không suy nghĩ nhiều, giống như Nhâm Tiểu Túc nói, dù hắn đã thành Vu Sư cũng chỉ là tay mơ thôi.
Mà bây giờ, Mai Qua thấy dáng điệu từ tốn của Nhâm Tiểu Túc thì đột nhiên suy nghĩ, vì sao đối phương lại trấn định như thế?
Nhâm Tiểu Túc chỉ là khoác lác hay thật sự có thực lực nên mới không sợ?!
"Ta có cần đi giúp đám Tiễn Vệ Ninh không… "
Mai Qua đột nhiên hỏi.
"Thôi đi, cung tiễn không có mắt, họ không sao đâu…"
Nhâm Tiểu Túc nói xong thì gọi hai Miên Dương Nhân về, cùng nhau trốn phía sau xe ngựa.
Lúc này, trong sơn đạo ngoài nơi trú quân đang có trên trăm tên thổ phỉ đang di chuyển.
Họ không hề phát hiện trên sườn núi có một thân ảnh màu đen đang lụng lùng quan sát mình.
Nhâm Tiểu Túc không khống chế lão Hứa động thủ ngay, vì hắn phải đợi thổ phỉ tiếp xúc với đám Tiễn Vệ Ninh trước!
Hắn hi vọng Tiễn Vệ Ninh trở thành Thần Xạ Thủ trong mắt mọi người.
Lần nữa khiến biệt danh này vững chức hơn.
Khi ấy kẻ địch sẽ tập trung vào Tiễn Vệ Ninh, không để ý đến hắn, thậm chí cũng không để ý đến Mai Qua.
Hiện tại tới vẫn là thổ phỉ, nhưng khi đối phương phát hiện thổ phỉ không thể hoàn thành nhiệm vụ, tới sẽ là quân chính quy.
Đến lúc đó có bao nhiêu quân chính quy giả trang thành thổ phỉ thì phải xem tâm tình của đối phương rồi.
Thời điểm này, đám thổ phỉ trên núi đã đến bên ngoài doanh địa.
Họ yên lặng đo lường khoảng cách bắn tên.
Hơn 10 người đồng thời vươn cung rồi lặng lẽ tiến tới gần tường vây.
Khi đám thổ phỉ chậm rãi tới gần xe ngựa, Tiễn Vệ Ninh bỗng trở nên cảnh giác, không đợi hắn đứng dậy, một mũi tên lông vũ đã bay vào trong doanh địa, tiếp đó là mấy chúc mũi tên lông vũ theo sát phía sau.
Tiễn Vệ Ninh trở nên nghiêm túc hơn, đứng dậy nhìn qua khe hở xe ngựa, nhìn về phía những mũi tên lông vũ bay tới.
Mũi tên vừa rời khỏi tay, trong bụi cỏ ở dốc núi đối diện đang vang lên tiếng kêu thảm thiết của thổ phỉ, Tiễn Vệ Ninh nhất thời sững sờ, rõ ràng hắn đâu có nhắm bắn, sao lại trúng người được?
Tiễn Vệ Ninh lại vương cung bắn đại, tiếng hét thảm lần nữa vang lên.
Nói thật, Tiễn Vệ Ninh chưa bao giờ cảm thụ được cảm giác chiến đấu sướng thế này.
Phảng phất như chỉ cần hắn bắn cung, địch nhân nhất định có người phải chết.
Đây cũng không phải vật lý mà là huyền học!
Mỗi lần mũi tên trong tay Tiễn Vệ Ninh được bắn ra, phía đối diện lại vang lên tiếng thét thảm.
Tiễn Vệ Ninh cảm thấy hắn đã trở thành thần rồi, là chiến thần chuyển thế a!
Hai hộ vệ bên cạnh thấy Phó hội trưởng nhà mình anh minh thần võ như thế thì bắt đầu đi tới bên cạnh tiếp tên cho hắn….
Trong chớp mắt, mũi tên theo khe hở xe ngựa bay tới, xét qua đầu của Tiễn Vệ Ninh.
Tiễn Vệ Ninh vì kinh hãi mà né người, khiến cung tên trong tay mất đi độc chính xác.
Chỉ thấy mũi tên kia bay lên trời, Tiễn Vệ Ninh nghĩ thầm mà thấy đáng tiếc.
Nhưng không đợi hắn kịp tiếc xong, đối diện lại vang lên tiếng thổ phỉ kêu thảm thiết khiến Tiễn Vệ Ninh ngây ngẩn cả người...
Bạn cần đăng nhập để bình luận