Đệ Nhất Danh Sách

Chương 592: La Lam Giá Lâm

Nhâm Tiểu Túc nhìn Tần Sanh mặt mũi bầm dập thì có chút dở khóc dở cười. Hắn không quan tâm Tần Sanh có thừa nhận không, hắn chỉ cần biết, người vào sân nhà hắn hai ngày trước chắc chắn là vị Kỵ Sĩ bằng tuổi đang ngồi trước mắt mình.
Nhâm Tiểu Túc khó hiểu hỏi:
- Ngươi tới đây làm là gì?
- À… Tần Sanh nghiêm túc giải thích:
- Tổ chức chúng ta có quy củ, sau khi trở thành Kỵ Sĩ phải sống trên thị trấn một năm. Vì ngày thường chúng ta đều ở trong hàng rào nên Kỵ Sĩ đứng đầu cảm thấy như vậy sẽ khiến Kỵ Sĩ mới không hiểu được khó khăn trong thế giới này.
Từ đó mà định ra quy định mới.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Cũng cần thiết đó chứ. Nếu cư dân trong hàng rào cũng nghĩ giống các ngươi thì tốt rồi.
Những Kỵ Sĩ chính trực này không cổ hủ tí nào. Nhâm Tiểu Túc cảm thấy đây là chuyện khó thấy được trong thời buổi này. Ở thời đại trước mắt, người ưu tú hoặc là cực thiện hoặc là đại ác. Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc không đồng ý về hai loại thái cực này, thậm chí thỉnh thoảng nghĩ tới những người đại thiện thì trong lòng lại ẩn ẩn đau.
Loại đau đớn kia cứ như mạch nước ngầm chảy trong lòng đất, trầm trọng lại khó lòng phát giác.
Đương nhiên, điều hắn không thích nhất là những người có nội tâm xấu xa lại mong ngóng người khác làm việc tốt cho mình.
Tần Sanh tới cũng xem như một niềm vui trong cuộc sống của Nhâm Tiểu Túc. Mỗi ngày Tần Sanh không làm gì, chỉ hỗ trợ lưu dân trong thị trấn múc nước hoặc hỗ trợ lưu dân dựng lều.
Mùa đông lạnh hơn bình thường một tí, rất nhiều lưu dân muốn tìm thêm vật liệu để sửa chữa túp lều của mình.
Nhâm Tiểu Túc từng trải qua sự khổ sở này, để kẻ có tiền như Tần Sanh cảm nhận được một chút ý vị cuộc sống cũng là chuyện tốt
Bất quá, khác với trong tưởng tượng của Nhâm Tiểu Túc là, ban đầu hắn cảm thấy Tần Sanh sẽ tay chân luống cuống, thậm chí gây thêm rắc rối.
Nhưng thực thế khả năng vận động của Tần Sanh rất mạnh. Hơn nữa kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã cũng cực kỳ phong phú.
Tần Sanh bắt chuột hai ngày trong rừng rồi lột da chuột may lều. Thịt chuột đất lại phân cho lưu dân ăn,
Tần Sanh may lều rất điêu luyện, dù sao cũng thuần thục hơn so với Nhâm Tiểu Túc nhiều.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi:
- Trước kia ngươi thường xuyên thêu thùa may vá để kiếm sống à?
- Không phải…
Tần Sanh cười nói:
- Trước kia ta đi theo lão sư tập luyện. Một lần ở trong rừng tận hai ba tháng. Khi đó lão sư chỉ ta làm rất nhiều chuyện, rèn luyện khả năng hoạt động của ta. Lão sư bảo Kỵ Sĩ là vinh quang, không bồi dưỡng phế vật.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, chỉ sợ lão Lý này là mượn cớ lười biếng thôi. Hắn nhìn Tần Sanh, dù kinh nghiệm sống của đối phương phong phú nhưng nhìn qua rất giống thiếu niên tốt dễ bị lừa gạt…
Tần Sanh mua một căn nhà nhỏ bên cạnh Nhâm Tiểu Túc.
Hắn và Chu Nghênh Tuyết trở thành láng giềng hai bên trái phải của thiếu niên.
Bất quá sau khi bị Nhâm Tiểu Túc phát hiện, Tần Sanh không vào sân sau nhà thiếu niên nữa. Chủ yếu là Tần Sanh biết nơi đó có thực vật kỳ quái, muốn lặng yên không tiếng động tiến vào là chuyện không dễ…
Mỗi ngày, Tần Sanh giúp đỡ lưu dân xong sẽ chạy tới quán rượu tìm Nhâm Tiểu Túc. Mắt thấy rảnh rỗi không có chuyện làm, ba người Nhâm Tiểu Túc, Tần Sanh và Chu Nghênh Tuyết bắt đầu đánh bài trong quán rượu.
Về sau Tiểu Lộc cũng tham gia, từ ba người đánh ba biến thành bốn người…
Hai ngày nay Nhâm Tiểu Túc tìm mua tạp chí hi vọng trong thị trấn. Thế nhưng ông chủ tiệm tạp hóa nơi đây không tiên tiến như Vương Phú Quý. Đối phương không đọc báo, mỗi ngày chỉ chăm chỉ bán hàng kiếm sống thôi.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, không tới mức mỗi ngày hắn phải leo tường vào hàng rào để mua báo chứ.
Tầm quan trọng của báo chí ở thời đại này là không thể nghi ngờ. Nhất là tờ báo chuyên đăng tin thật, giúp Nhâm Tiểu Túc nắm bắt được rất nhiều tin tức như tạp chí hi vọng.
Bên cạnh hắn không có mạng lưới tình báo khổng lồ như người khác nên chỉ có thể tay làm hàm nhai.
Buổi tối, Nhâm Tiểu Túc đi tìm tiên sinh kể chuyện. Sau khi vào cửa thì trực tiếp vào thẳng vấn đề:
- Ngài biết chỗ nào bán tạp chí hi vọng không?
Tiên sinh nhìn hắn một cái:
- Làm sao, bắt đầu chú ý tin tức thời sự?
- Vì ta đi lại một mình, lại không có nguồn tin tin cậy nên chỉ biết đọc báo thôi. Ít nhất cũng xem được vài thông tin hữu dụng.
Nhâm Tiểu Túc giải thích.
Tiểu Lộc ngồi bên cạnh bĩu môi:
- Ngươi đâu có đi lại một mình.
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười.
Chỉ thấy vẻ mặt tiên sinh kể chuyện không chào đón Nhâm Tiểu Túc, rút một tờ báo dưới giường ra:
- Này!
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt, xem ngày tháng còn là hôm nay. Hắn đâu thấy ai giao báo cho tiên sinh kể chuyện. Quả nhiên đối phương không phải người bình thường. Tin tức về việc An Kinh tự nghi ngờ hắn và nữ nhân áo đen đều do tiên sinh để Tiểu Lộc nhắc nhở mình.
- Cám ơn…
Nhâm Tiểu Túc ngồi trên ghế đọc báo. Tiểu Lọc bên cạnh nhìn cằm hắn.
Nhâm Tiểu Túc vừa lật báo đọc chuẩn bị đọc đã nghe tiên sinh kể chuyện giận tím người:
- Ngươi cầm tờ báo về nhà tự mà đọc. Ngồi đây đọc là muốn làm gì hả, đi đi đi!
Nhâm Tiểu Túc khó hiểu, tiên sinh kể chuyện bị gì thế này?
Không phải trước kia mọi người ở chung với nhau rất tốt à!
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc vẫn rời đi mà không nhiều lời. Vì nội dung tạp chí đã hấp dẫn lực chú ý của Nhâm Tiểu Túc, cho nên hắn phải mau về nhà đọc cho kỹ.
Tạp chí hi vọng nói La Lam sắp tới hàng rào Vương thị làm khách.
Đây là một hành động cực kỳ lớn gan cũng vô cùng nguy hiểm.
Hơn nữa, trên báo còn nói trong hàng rào có rất nhiều thanh niên cực đoan lập thành nhóm, chờ La Lam tới hàng rào Vương thị sẽ tiến hành kháng nghị. hi vọng Khánh thị có thể buông tha cho việc nghiên cứu vũ khí hạt Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc trầm tư, lá gan La Lam này cũng lớn ghê nhỉ. Biết rõ hiện tại Vương thị nhằm vào Khánh thị nhưng vẫn kiên trì qua lại.
Trên báo còn ghi rõ hành trình của La Lam, dọc đường đi sẽ tới hàng rào 65, 63, 62, 61.
Hành trình được La Lam tự mình cung cấp cho tạp chí hi vọng. Hắn muốn dưới cái nhìn của mọi người đi tới Vương thị một chuyến, để tất cả thấy hắn không thẹn với lòng, xem thử sự quyết đoán của hắn.
Đọc xong tin này, Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, nếu La Lam tới hàng rào 61 mà gặp nguy hiểm hắn sẽ bảo vệ mập mạp.
Nhâm Tiểu Túc nhìn qua tin khác.
Một là tình hình trên thảo nguyên có dị động, hàng rào 176 phát hiện tiền đồn của dân du mục và bắt được một số người.
Theo lời tù binh nói, bộ lạc phương bắc đang tập kết chuẩn bị xuôi nam. Vì mùa đông lạnh khiến gia súc chết không ít nên họ phải đi cướp bóc vật tư.
Một tin không đáng chú ý khác bị Nhâm Tiểu Túc gạt bỏ, bụi trưởng xuân trong hàng rào 61 cực kỳ tráng lệ, trở thành cảnh quan kỳ lạ trong mùa xuân này.
Khi đọc được tin này, Nhâm Tiểu Túc chỉ thầm nói nhàm chán liền lật sang trang.
Thời đại nào rồi mà trường xuân mọc rậm rạp lại trở thành tin tức hả? Kiếm tin gì đó hữu dụng một chút được không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận