Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1147: Đường Sống

Muốn Mai Qua trở thành người đứng đầu phân bộ Tây Bắc, đầu Nhâm Tiểu Túc phải để Mai Qua có đủ thực lực đảm đương vị trí này.
Thế nhưng, Vu Sư muốn phát triển phải trải qua rất nhiều quá trình, vô số lần minh tưởng, vô số lần tu tập Vu Thuật mới có thể trở thành Đại Vu Sư chân chính.
Vì vậy, dù Nhâm Tiểu Túc có đưa Chân Thị Chi Nhãn màu đen cho Mai Qua cũng khó lòng giúp hắn trở thành Đại Vu Sư có thể đảm đương một phía chỉ trong vòng mấy tháng.
Nhâm Tiểu Túc có thể cho Mai Qua Thuần Thục Thạch, thế nhưng hắn không bỏ được.
Chung quy chín Thuần Thục Thạch có thể giúp hắn lập tức trở thành Đại Vu Sư.
Tuy hắn muốn lôi kéo Mai Qua nhưng không tới mức tiêu phí Thuần Thục Thạch như vậy.
Bất quá không liên quan, thực lực không đủ thì dùng hành động.
Mai Qua yếu cũng chẳng có vấn đề gì, Nhâm Tiểu Túc sẽ giúp hắn ta diễn!
Khi Mai Qua có đủ danh vọng, Nhâm Tiểu Túc có thể giúp hắn ta tụ họp một ít Vu Sư, tựa như Russell từng làm lúc trước vậy.
Cho nên khi Nhâm Tiểu Túc nghĩ thông suốt điểm này, hắn đã triệt để xác định xong phương châm của kế hoạch đại hưng Tây Bắc 3.0: Lãnh đạo vương quốc Vu Sư, lấy Mai Qua làm hạch tâm, kiên trì quét dọn thế lực quý tộc Vu Sư xưa cũ, kiên trì phát triển tổ chức Vu Sư thế hệ mới, tăng cường tư tưởng giáo dục, đề cao hành động, gian khổ phấn đấu, vì Tây Bắc mà không ngừng phát triển và nỗ lực.
Từ lúc Mai Qua thể hiện hắn muốn tới Tây Bắc, ánh mắt Nhâm Tiểu Túc nhìn con hàng này đã dần khác.
Mai Qua bị Nhâm Tiểu Túc chằm chằm tới mức phát sợ:
"Ngươi lại muốn làm gì nữa?"
"Không có việc gì, phối hợp cho tốt vào…. "
Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm nói.
Trong tay hắn có vô số lựu đạn, thuốc nổ cũng có.
Nếu còn chưa đủ, vậy còn có bài bạo liệt nữa!
Đòn sát thủ cuối cùng chính là bài bạo liệt.
Một khi thứ đồ chơi này xuất hiện, có thể hủy đi mấy tòa thành liên tiếp.
Mai Qua nhìn dáng vẻ của Nhâm Tiểu Túc mà trong lòng có hơi run sợ:
"Ngươi muốn làm gì vậy, có thể nói ta biết sớm chút không?”

"Ta tuyên bố… "
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Vu Sư có lực sát thương mạnh nhất thế kỷ này, chính là ngươi."

Những lời này khiến Mai Qua nghe mà chẳng hiểu gì, căn bản không hiểu rốt cuộc Nhâm Tiểu Túc muốn làm cái chi.
Nhưng Mai Qua không phải người cần phải buồn rầu, là Tiễn Vệ Ninh mới đúng.
Lúc này Tiễn Vệ Ninh đang ngồi trên lưng ngựa quan sát thương đội, cũng lặng lẽ phân phó bọn hộ vệ:
"Không cần quan sát Mai Qua cùng Nhâm Tiểu Túc nữa, nếu bọn họ muốn đi, cứ để bọn họ đi!"
Trước đó, Tiễn Vệ Ninh sợ Mai Qua vụng trộm chạy trốn nên đặc biệt phái hơn ba mươi người trông coi, hiện tại, hắn chỉ sợ Mai Qua không chạy thôi.
Có thể nói định mệnh kỳ quái như thế đấy.
Khi ngươi muốn thỏa hiệp rồi, định mệnh chưa hẳn sẽ buông tha cho ngươi…
Có mà hai từ định mệnh này có thể đổi thành tên của Nhâm Tiểu Túc đấy.
Tiễn Vệ Ninh biết rõ, chỉ cần Mai Qua còn ở trong đội ngũ này, gia tộc Tudor sẽ tiếp tục cử người truy sát thương đội.
Hắn gọi tâm phúc tới:
"Ngươi đi hỏi Diêu Ba xem, hắn có mang theo thuốc xổ không."

Tâm phúc thấp giọng hỏi:
"Đại nhân, ngài đang muốn làm gì?"
"Buổi tối lúc đưa cơm cho đám Mai Qua, kêu Diêu Ba bỏ thuốc xổ vào… "
Tiễn Vệ Ninh nhìn tâm phúc một cái:
"Về sau có người hỏi thì nói là do bọn họ không hợp khí hậu, biết không?"
Tâm phúc sửng sốt: "
Đại nhân, ngài đang muốn làm gì.
Bằng không chúng ta trực tiếp giết họ luôn a."

Tiễn Vệ Ninh đánh vào ót tâm phúc:
"Vu Sư mà ngươi cũng dám giết?"
"Chúng ta nhiều người a…"
Tâm phúc thầm nói.
"Đâu phải chúng ta đánh không lại hắn hả.
Nếu ra tay, dù Hỏa Cầu Thuật hắn lợi hại thì sao? Người hầu cận của hắn chỉ là phế vật…. "
Tiễn Vệ Ninh nói:
"Sau khi chiến tranh chấm dứt, chúng ta giết Vu Sư, ngươi cảm thấy các Vu Sư khác sẽ bỏ qua cho chúng ta? Đây là tối kỵ biết không, Vu Sư chỉ có thể bị Vu Sư giết, đây là quy tắc."

"Vậy bọn họ sai khiến thổ phỉ thì sao..."

"Ngươi cho rằng những thổ phỉ đó làm xong sẽ được sống tiếp? Sớm muộn gì cũng bị giết để diệt khẩu…"
Tiễn Vệ Ninh nói:
"Nghe ta, chúng ta cứ họ uống thuốc xổ.
Sáng mai tới thành Winston, đến lúc đó họ khẳng định không thể đi chung với chúng ta.
Chúng ta cứ để họ ở giáo đường, để chỗ đó có nữ tu sĩ chữa bệnh cho bọn họ.
Sau đó chúng ta có thể lên đường tiếp.
Vạn nhất chúng ta còn sống sau trận chiến này cũng không sợ hậu họa về sau.”

Tâm phúc đã hiểu, Tiễn Vệ Ninh chỉ là muốn thoát khỏi đám Mai Qua, không muốn vì chuyện này mà gây ra ảnh hưởng xấu gì khác.
Tâm phúc hỏi:
"Chúng ta có thể còn sống sao?"
Tiễn Vệ Ninh nhìn hắn một cái:
"Gần nhất ta đang suy nghĩ, làm thế nào để sống tiếp.
Khi nào nghĩ ra ta sẽ nói cho ngươi biết.
Yên tâm, dù chết, ta cũng sẽ dẫn các ngươi giết ra một con đường sống."

Tiễn Vệ Ninh nói xong thì chạy đi chỗ khác.
Hắn tin nội thành Winston nhất định có gián điệp của gia tộc Tudor.
Đến lúc đó bọn họ chỉ cần gióng trống khua chiêng đưa Mai Qua đến giáo đường, đối phương sẽ không để ý tới thương đội nữa.
Hắn thật sự thông minh a, Tiễn Vệ Ninh thầm cảm khái.
Lúc này, hắn tháo trường cung từ trên lưng xuống cẩn thận vuốt ve, bắt đầu nhớ lại cảm giác khi bắn tên bách phát bách trúng khó hiểu.
Tiễn Vệ Ninh thầm nghĩ, khi đó hắn không cố gắng nhắm trúng nhưng vẫn trúng mục tiêu, này nhất định chính là cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất trong truyền thuyết a.
Đến chạng vạng tối, thương đội cách thành Winston chừng 70 ki lô mét thì ngừng lại.
Tiễn Vệ Ninh ra hiệu bằng ánh mắt cho tâm phúc, kêu đối phương nhanh chóng nhóm lửa nấu cơm.
Mà hắn thì chạy bên cạnh xe ngựa của Mai Qua, ân cần nói:
"Mai Qua đại nhân tôn kính, ngày mai sẽ tới thành Winston, không biết ngài có cần mua sắm gì không, ta có thể chọn mua thay ngày.
Các ngài cũng không cần bôn ba....
À, người hầu cận của ngài đâu rồi?”

Trong lúc nói chuyện, Tiễn Vệ Ninh vừa nghiêng đầu nhìn thì thấy Nhâm Tiểu Túc xách hai con thỏ trở về.
Dưới trời chiều, thiếu niên cười sáng lạn vô cùng.
Tiễn Vệ Ninh kinh ngạc nói:
"Người hầu cận đại nhân, ngài đây là..."

"À, Tiền hội trưởng đến a.
Ta đang muốn đi nói với ngươi, tối nay không cần làm cơm cho chúng ta, chúng ta ăn thỏ nướng được rồi… "
Nhâm Tiểu Túc lung lay con thỏ trong tay:
"Vừa rồi trên đường thấy chúng hốt hoảng chạy qua, ta liền đi bắt hai con thỏ."

Tiễn Vệ Ninh nghe vậy thì tức muốn phun máu.
Sao mà khéo thế, ta vừa mới chuẩn bị hạ thuốc xổ cho các ngươi, ngươi liền đi bắt hai con thỏ?
"À, các ngươi uống rượu không, ta đưa chút rượu tới?"
Tiễn Vệ Ninh thăm dò.
Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm:
"Không cần, lỡ mà có chuyện gì thì sao?”

Tiễn Vệ Ninh nhất thời rùng mình, Nhâm Tiểu Túc giải thích:
"Tiền hội trưởng không nên suy nghĩ nhiều a.
Ý ta là, lỡ say rồi thổ phỉ thì thế nào.
Không phải các vị cần Mai Qua đại nhân tham gia chiến sao."

"Ha ha, ta đâu có suy nghĩ nhiều, sao có thể nghĩ nhiều như vậy chứ, ta không quấy rầy hai vị nữa…. "
Tiễn Vệ Ninh quay người, sắc mặt xanh mét rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận