Đệ Nhất Danh Sách

Chương 989: Cục Diện Bế Tắc


Ngày bình thường người Tây Bắc đối xử với mọi người vẫn phi thường khách khí, nhưng hiện tại gián điệp được Vương Uẩn vất vả bỏ công sức ra mới bắt được, bọn họ hoàn toàn không khách khí nữa.
Cho nên, số gián điệp bị Nhâm Tiểu Túc dẫn đội đi bắt căn bản đều chạy không thoát, mặt mũi bầm dập.
Vị gián điệp bị nhổ răng cấm kia còn may, vì hắn tương đối lanh lợi sớm nói ra vị trí đặt thuốc độc nên dù có chút cận kề cái chết thì ít ra vẫn không bị nhổ một lần bảy tám cái răng.
Bấy giờ đám gián điệp bị hành hạ không khỏi bối rối. Họ nhìn đám người Tây Bắc nghĩ, vừa rồi không phải cô nương kia bảo nhổ răng cấm à, sao ngay cả răng cửa các ngươi cũng nhổ vậy hả?
Khi lùng bắt tới gián điệp thứ tám, đám hán tử Tây Bắc đã quen thuộc hơn nhiều. Không cần Dương Tiểu Cận ra tay dã trực tiếp xông lên đè người ra mà nhổ răng.
Kết quả rút xong bốn cái răng cấm vẫn chưa tìm được thuốc độc ở đâu. Dương Tiểu Cận vạch cằm đối phương ra:
"À, người này không có thuốc độc."
Các hán tử Tây Bắc có chút sửng sốt:
"Sao có thể không có?"
Người trung niên bị ấn chặt đau tới phát khóc:
"Ta nói cho các ngươi, ta là cục trưởng hậu cần Lạc thành, các ngươi dám đối xử với ta như vậy!"
Dương Tiểu Cận nhướng mày lông mi:
"Dẫn về rồi nói."
Nàng thẩm tra và đối chiếu với tư liệu Vương Uẩn cung cấp một chút thì thấy trong tay tên này nhiều hơn một hộp quà...
Thời điểm này, Dương Tiểu Cận đại khái đoán được đối phương không phải gián điệp mà là Lạc thành quan viên nhận hối lộ trong...
Mặc dù đối phương không phải gián điệp nhưng bắt lại cũng không sai. Lần này Nhâm Tiểu Túc không chỉ muốn bắt gián điệp còn muốn cải cách đám người Lạc thành này. Nếu quan viên Lạc thành không ăn hối lộ, làm việc quy củ thì gián điệp có lẻn vào được không?
Nhiều gián điệp có thể lẻn vào được, chứng tỏ quan viên Lạc thành lúc này đã mục rữa lắm rồi.
Hơn nữa, vấn đề ở chỗ, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có thể tìm được manh mối từ đám quan viên này. Ví dụ ai muốn nhét người vào Lạc thành, thân phận đối phương là gì…
Nhất định sẽ để lại một ít dấu vết.
Từ từ, hành động lùng bắt của đám Nhâm Tiểu Túc dần gặp một ít khó khăn vì có người nghe được tiếng gió đã sớm trốn.
Nhâm Tiểu Túc phát hiện ra lập tức có phần nóng nảy, tăng nhanh tốc độ lùng bắt.
Chỉ là rất nhanh hắn lại thở phảo nhẹ nhàng, truyền đơn bọn họ phát ra ngoài đã bắt đầu có tác dụng. Khi lùng bắt tới người thứ 37, tuy đối phương đã sớm rời đi nhưng không quá hai tiếng sau đã có một đôi vợ chồng tới báo án. Họ bảo có người đột nhiên tới thuê phòng, rất giống một người trong truyền đơn.
Nhâm Tiểu Túc lập tức tới, kết quả đó lại là mục tiêu số 37…
Không thể không nói, một hàng rào tuy lớn nhưng được mọi người giúp đỡ thì dù hàng rào có lớn cũng trở nên rất nhỏ, nhỏ tới mức khiến đám hung thủ kia không cách nào lẩn trốn.
Trong một ngày, Nhâm Tiểu Túc dẫn đội lùng bắt được chừng 72 người, trong đó có 31 người bị Bão Tâm Trùng diệt khẩu trong quá trình lùng bắt.
La Lam giam giữ 41 người còn lại dưới tầng hầm ngầm của biệt thự bắt đầu thẩm vấn.
Không thể không nói, năng lực thẩm vấn của La Lam và Chu Kỳ quá mạnh mẽ. Dưới sự tra tấn của bọn họ, rất nhanh đã có người chịu không được mà khai ra.
Chỉ là, tuy đám quan viên Lạc thành đó khai ra bản thân nhận hối lộ nên để người xâm nhập vào Lạc thành nhưng lại không biết đó là người của thế lực nào.
Lúc nhóm người này tiến vào đã ra giá cao hơn trước, chỉ là yêu cầu đám quan viên đừng hỏi nhiều mà thôi.
Hơn nữa, đối phương hành động rất bí mật, không muốn ai biết thân phận của mình. Tất cả đều là đối phương tự tìm tới cửa, có đôi lúc còn gọi điện giữa đêm hăm dọa khiến đám quan viên mau chóng hoàn thành giao dịch.
Nhâm Tiểu Túc cho người ta đi thăm dò mấy cuộc điện thoại đó. Đáng tiếc không tìm được gì.
Đối phương chỉ dùng một cái điện thoại, tạo độ ở trong một khu nhà dân.
Khi đám Nhâm Tiểu Túc tới nơi, đối phương đã bị Bão Tâm Trùng diệt khẩu.
Một nửa trong 41 người này là quan veine Lạc thành, một nửa còn lại còn gián điệp của Chu thị, Khổng thị, Hỏa Chủng, Vương thị. Tất cả đều không biết gì về chuyện Giang Tự bị ám sát.
Điều khiến Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn là nơi này vẫn còn gián điệp Chu thị, vẫn chưa bị diệt khẩu sao?
Giờ khắc này, kỳ thật Nhâm Tiểu Túc đã sớm xem Chu thị như quân xanh, vì hắn cảm thấy chỉ mỗi Chu thị là có động cơ phù hợp nhất để làm chuyện này.
Hiện tại xem ra, gián điệp Chu thị cùng những người bị Bão Tâm Trùng giết chết không cùng một phe.
Chu Kỳ ở bên cạnh giải thích:
"Việc này rất bình thường, người ám sát Giang Tự rõ ràng rất tinh nhuệ. Tất cả đều là người trong trăm quân có một, rất có thể phía trên bọn họ có một chỉ huy đơn độc, như một cứ điểm trong hệ thống tình báo của Chu thị vậy. Chuyện ám sát Giang Tự này dù là người mình cũng ít nên biết. Chung quy không ai biết trong tập đoàn có gián điệp nào lẫn vào, vạn nhất bị lộ thì sao. Tất nhiên phải cẩn thận mới được."
La Lam gật đầu:
"Chỉ huy hành động lần này tám phần chính là người điều khiển Bão Tâm Trùng diệt khẩu kia."
Trong nhất thời, quá trình thẩm vấn bị đình trệ. Không phải người bị bắt không mở miệng mà là dù họ khai cũng không có mấu chốt nào để tìm ra nhân vật phía trên. Thông tin lấy được cũng không xác nhận được là thế lực nào ám sát Giang Tự.
Nhâm Tiểu Túc truyền tin này về Tây Bắc, Vương Uẩn tiếp tục phân tích vẫn còn, hành động lùng bắt của Nhâm Tiểu Túc vẫn tiếp tục.
Duy nhất chỉ có một đoạn nhạc đệm nhỏ là ban chiều, Vương Uẩn lại truyền tin nói có mục tiêu mới cần lùng bắt.
Nhâm Tiểu Túc vừa nhìn ảnh chụp liền sửng sốt, đây không phải vị cục trưởng Trật Tự Tư sao.
Người khác hắn có thể không nhận ra, nhưng cục trưởng Trật Tự Tư bị hắn lôi kéo hàn huyên hơn một tiếng đồng hồ sao mà Nhâm Tiểu Túc không nhận ra cho được.
Cùng ngày, tân chủ nhân Nhâm Tiểu Túc trong truyền thuyết kia của Lạc thành đã ra lệnh bắt cục trưởng Trật Tự Tư mà hắn coi trọng về khu biệt thự...
Chỉ là, thằng này cùng những quan viên khác tình huống không sai biệt lắm, cũng là lấy tiền cho người vào, không có chỗ đặc thù gì.
Lúc này, Vương Uẩn đã trụ trong phòng họp liên tục 4 ngày. Mỗi ngày hắn nghỉ ngơi chưa tới 3 tiếng, thần sắc đã bắt đầu hiện ra mấy phần mỏi mệt.
Việc phân tích hình ảnh trên camera vốn rất hao phí tinh lực. Sau bốn ngày, hốc mắt Vương Uẩn trũng sâu, luôn không ngừng uống nước trà để nâng cao tinh thần.
Đại lừa dối ở bên cạnh nhìn không được liền đi tới khuyên hắn nghỉ ngơi một chút. Kết quả Vương Uẩn nhất định không chịu:
"Còn một nửa video chưa xem, hiện tại sao ta có thể nghỉ ngơi được chứ?"
Đại lừa dối nói:
"Mỗi ngày ngươi chỉ ngủ mấy giờ, làm sao mà trụ được."
Vương Uẩn kiên quyết cự tuyệt:
"Không được, Thiếu soái vẫn đang chờ ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận