Đệ Nhất Danh Sách

Chương 969: Không Hối Hận

Hiện giờ, tạp chí hi vọng trong mắt tất cả mọi người đã là thế lực đối lập với Vương thị, phảng phất như cố ý nhằm vào Vương thị vậy.
Tuy bọn họ vẫn giữ nguyên tắc riêng nhưng thật sự gần đây tạp chí hi vọng đưa hơi nhiều tin về mặt trái của Vương thị.
Hơn nữa những bài viết đó còn tạo nên tiếng vang khá lớn trong xã hội, khiến ngay cả nội bộ Vương thị cũng xuất hiện âm thanh lên án.
Rất nhiều người ngồi trước cửa trụ sợ của Vương thị kháng cáo những hành động không đoàn kết của Vương thị trong trận chiến vừa rồi.
Lúc này đoàn đội của Vương thị vẫn luôn ở Lạc thành, mong muốn được gặp Giang Tự, rất nhiều phóng viên truyền thông theo dõi mong muốn chụp được hình ảnh Giang Tự cùng Vương thị tiếp xúc với nhau.
Tạp chí hi vọng vẫn luôn là long đầu trong giới truyền thông, rất nhiều tổ chức truyền thông muốn tìm ra nhược điểm của đầu rồng này.
Sau đó đẩy tạp chí hi vọng xuống để trở thành đầu đàn.
Kỳ thật những tòa soạn đó chỉ cần giữ vững nguyên tắc ghi chép sự thật như tạp chí hi vọng, sẽ có ngày họ nhanh chóng quật khởi trong thời đại này mà thôi.
Nhưng cuối cùng bọn họ nghĩ cách đẩy ngã tạp chí hi vọng là phương thức nhanh chóng và hữu hiệu nhất.
Chỉ cần có được hình ảnh Giang Tự gặp riêng người của Vương thị và công bố ra ngoài, tòa soạn đó lập tức có thể dương danh lập vạn.
Đây là thế giới vừa chân thật lại tàn khốc.
Hiện tại, chiến tranh đã sắp chấm dứt, tương lai tạp chí hi vọng nhất định sẽ đưa tin tốt về Vương thị.
Vì trận chiến cuối này cũng là Vương thị kết thúc.
Trách nhiệm của tạp chí hi vọng là ghi chép chân tướng, bọn họ không thể hủy bỏ công lao của Vương thị, mặc dù tất cả mọi người vô cùng bất mãn với Vương thị.
Vừa lúc này, Giang Tự lại càng không thể gặp mặt người của Vương thị, vạn nhất hắn vừa gặp Vương thị, quay đầu chắc sẽ trở thành tin sốt dẻo, tin mừng cho đám tạp chí lá cải khác.
Lúc này Giang Tự rời khỏi tòa soạn hi vọng, tuy chống quải trượng nhưng eo hắn vẫn thẳng tắp.
Người kiên trì giữ vững nguyên tắc, giữ mình trong sạch dù có đi cà nhắc một chân cũng không suy suyển gì tới khí độ của hắn.
Đại đa số thời gian sẽ có xe đưa đón Giang Tự tới đại học Thanh Hòa, bất quá người của tạp chí hi vọng đều biết, Giang Tự có một đam mê nho nhỏ, đó chính là khi tâm tình hắn vô cùng sung sướng sẽ đi bộ dạo phố mà không cần xe đưa.
Có người từng hỏi hắn vì sao lại như vậy, khi ấy Giang Tự trả lời là, khi tâm tình một người thật tốt, thế giới trong mắt họ sẽ trở nên vô cùng tốt đẹp, đời người rất ngắn, thời điểm tâm tình thật tốt không có quá nhiều, cần phải quý trọng những lúc này.
Trên đường đi, rất nhiều người đi đường thấy Giang Tự cũng sẽ mỉm cười chào thân thiện.
Rất nhiều năm trước, khi chân Giang Tự vừa bị hỏng, đó cũng là lúc người Lạc thành dần trở nên tôn kính hắn hơn.
Bắt đầu từ khi đó, rất nhiều người nhìn thấy Giang Tự sẽ chủ động chào hỏi.
Hơn nữa, nguyên tắc tạp chí hi vọng kiên trì sự tình ngày càng nhiều, Giang Tự cũng dần được càng nhiều người tôn kính hơn, cho nên khi mọi người nhìn thấy Giang Tự cũng nhịn không được thăm hỏi một tiếng.
Sau đó mọi người phát hiện, mặc kệ Giang Tự có biết người đó hay không thì hắn đều sẽ chào lại.
Về sau mọi người lại phát hiện, Giang Tự dần bị khàn giọng.
Người của tạp chí hi vọng đều đau lòng thay hắn, vụng trộm báo cho mọi người về sau đừng chào hỏi nữa.
Với tính cách của Giang Tự, người khác chào hỏi hắn, hắn chắc chắn sẽ không ngó lơ.
Nếu mỗi ngày đều như thế thì ai mà chịu cho được, chẳng lẽ lại bắt Giang Tự tốn thật nhiều thời gian trong ngày chỉ để hỏi thăm người khác à.
Vì vậy, dần dà dân chúng Lạc thành không hỏi thăm nữa mà chỉ mỉm cười chào.
Bất quá hôm nay lại khác, tin tức chiến thắng chẳng biết vì sao đã truyền tới Lạc thành.
Có người thấy Giang Tự tươi cười không dứt thì nhịn chẳng đặng mà tới hỏi:
"Chào Tổng biên, trông tâm tình của ngài hôm nay rất tốt a.
Có phải đã nhận tin đại thắng rồi không?”

Giang Tự nhìn về phía người đi đường, hắn cười cười nói:
"Đúng vậy."

"Vậy lúc nào thì chiến tranh chấm dứt, khi nào chúng ta sẽ hoàn toàn chiến thắng?”

"Việc này ta không cách nào xác định…"
Giang Tự nghiêm cẩn hồi đáp:
"Hết thảy đều chờ tin tức chuẩn hơn.
Bất quá cá nhân ta hi vọng chiến tranh sẽ sớm ngày chấm dứt."

Những người đi đường đáp:
"Nghe được không, tổng biên cũng nhận được tin a, tiền tuyến xác thực thắng trận rồi!"
Lúc này lại có người hỏi:
"Tổng biên, hiện tại bên ngoài đều nói trong quá trình chiến tranh, Vương thị đã phái người phá hủy cứ địa thử nghiệm vũ khí hạt nhân của Khánh thị, điều này có thật không vậy? Nghe nói phía bên Khánh thị sắp tổ chức họp báo."

Giang Tự có chút sửng sốt, hắn không ngờ tin này lại truyền đi nhanh tới thế.
Bất quá Giang Tự không có ý định trả lời vấn đề này:
"Khi chưa không có chứng cứ xác thực, chúng ta không thể xác định được gì cả.
Được rồi, ta phải vội vàng lên lớp nữa.”

Nói xong, Giang Tự cười cười cáo biệt cùng mọi người.
Kết quả hắn đi còn chưa được hai bước thì một người trẻ tuổi mặc âu phục bỗng nhiên đụng vào Giang Tự.
Tốc độ của người trẻ tuổi này rất nhanh, thế cho nên thời điểm hắn đụng vào Giang Tự thì té ngã.
Giang Tự miễn cưỡng đứng vững, kinh ngạc nhìn về phía người trẻ tuổi vội vàng.
Người trẻ tuổi thấp giọng nói câu xin lỗi rồi cúi đầu nhanh chóng biến mất tại góc đường.
Nhưng trong nháy mắt người trẻ tuổi biến mất, cách Giang Tự không xa có cái biển quảng cáo đèn nê ông to lớn bỗng nhiên rơi xuống và phát ra tiếng ầm vang dội to lớn.
Giang Tự bỗng quay đầu nhìn hiện trường.
Nếu vừa rồi không phải người trẻ tuổi kia đụng hắn một cái thì dựa vào tốc độ đi đường của hắn, e rằng hiện tại cái biển quảng cáo này đã đập vào người hắn rồi.
Giờ khắc này, Giang Tự nhìn biển quảng cáo trên mặt đất.
Chủ quán trong tiệm vọt ra, đối phương nhìn thoáng qua biển quảng cáo, phát hiện biển quảng cáo thiếu chút nữa nện vào Giang Tự thì vội vàng xin lỗi Giang Tự, cũng hỏi Giang Tự có sao không.
Giang Tự vẫy vẫy tay nói không có việc gì, sau đó nhìn biển quảng cáo như có điều suy nghĩ.
Đột nhiên, hắn không tới đại học Thanh Hòa nữa, mà quay người đi một hướng khác.
Giang Tự xuyên qua con đường thật dài trong Lạc thành, cây bên đường bị gió thổi phát ra âm thanh xào xạc.
Ánh mặt trời xuyên qua cành cây chiếu xuống mặt đất.
Hắn trở lại nhà mình, vừa mở cửa ra thì một con mèo vọt tới cạ chân hắn mãi không chịu đi.
Giang Tự sửng sốt một chút sau đó mặt giãn ra, cười nói:
"Luna, ngươi cũng cảm nhận được gì sao?"
Nói xong, Giang Tự ngồi ở trước cửa đổi dép đi trong nhà rồi ôm chú mèo vào ngực, nhẹ nhàng gãi ngứa cho nó.
Trong chớp mắt, mèo con thoải mái duỗi móng vuốt, nhìn qua vô cùng khả ái.
Giang Tự ôm mèo con đi vào nhà, đơn giản thu thập đồ đạc đồ đạc cho mèo con rồi ôm nó đi ra ngoài.
Hắn đi đến nhà hàng xóm, gõ cửa, mở cửa là một tiểu cô nương bảy tám tuổi.
Giang Tự cười chào hỏi:
"Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi ở nhà một mình à."

Nguyệt Nhi tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn đến Giang Tự thì kinh hỉ nói:
"Giang Tự gia gia! Ba ba ma ma đều đi làm, ta ở nhà một mình!"
Giang Tự khó khăn ngồi xổm người xuống, đặt đồ đạc của mèo con rồi đưa chú mèo cho Nguyệt Nhi, vừa cười vừa nói:
"Trước kia ngươi nói rất thích chơi đùa với Luna.
Hiện tại ta tặng nàng cho ngươi, được không?"
Hai mắt Lê Nguyệt Nhi sáng lên:
"Thật không ạ?"
"Thật…"
Giang Tự cười xoa xoa cái đầu nhỏ của Nguyệt Nhi, tiểu cô nương bị vò rối, thế nhưng toàn bộ lực chú ý của tiểu cô nương đều tập trung trên người Luna.
Dường như Luna cùng lê Nguyệt Nhi cũng rất thân quen nên mèo con được cô bé ôm lại chảng phảng khán tí nào.
Giang Tự đứng dậy:
"Chăm sóc nó thật tốt nhé."

Nguyệt Nhi thấy Giang Tự muốn đi thì vội vàng hỏi:
"Giang Tự gia gia, ngươi đi đâu vậy?"
Giang Tự nhìn Nguyệt Nhi cười nói:
"Đi làm một ít chuyện tương đối trọng yếu.
Ta cảm thấy không còn nhiều thời gian để làm nữa rồi.”

Nói xong, Giang Tự rời đi.
Cuối cùng hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua căn nhà bản thân sống mấy chục năm, trong sân là vài chậu hoa vừa nảy mầm đang tắm nắng.
...
Buổi sáng lúc 10:20, Trương Thần Thống đang ở phòng làm việc của mình xét duyệt bài viết, kết quả hắn lại thấy Giang Tự.
Trương Thần Thống đứng dậy hỏi:
"Tổng biên, không phải ngài đi dạy học sao?"
Giang Tự nói với Trương Thần Thống:
"Giữa trưa nhà ăn làm canh chua cá a, ngươi kêu đầu bếp chuẩn bị một ít.”

Trương Thần Thống sửng sốt một chút:
"Được được."

Giang Tự trở lại phòng làm việc của mình rồi lặng lẽ đánh giá nơi này, sau đó lấy một xấp giấy viết thư ra và ngồi trước bàn.
Hắn bơm mực đầy cây bút rồi bắt đầu viết:
"Tiểu Túc, đầu tiên chúc mừng quân tây bắc thắng trận tại Tả Vân sơn.
Nghe được tin này trong lòng ta cảm thấy rất vui.
Trước đó ta vẫn cho rằng, có lẽ cứ điểm 178 sẽ không đếm xỉa tới chuyện ở Trung Nguyên, thế nhưng sự thật chứng minh ta sai rồi, nhưng cái sai này lại khiến ta vô cùng cao hứng..."

"Lần đầu tiên gặp mặt, ngươi ngồi trong phòng họp như một thiếu niên bình thường.
Khi thấy câu nói ngươi viết ra, ta thật sự rất xúc động, nhưng ta vẫn cảm thấy ở tuổi này của ngươi không thể nói ra những lời này.
Nhưng giờ này khắc này ta lại rất vui, bởi vì ta xác định ngươi đúng là người có thể nói được câu nói đó.
Cảm ơn ngươi vì đã bảo vệ tòa soạn ngày hôm ấy.
Điều này giúp ta biết được con đường ta đi không hề cô độc..."

"Con đường này rất gian khổ và nguy hiểm.
Từ khi vừa mới bắt đầu ta đã biết.
Nhưng trên con đường này Giang Tự ta không phải người thứ nhất cũng không phải người cuối cùng..."

"Rất hân hạnh được biết ngươi, chúc mọi thứ đều tốt lành, bảo trọng."

Giang Tự đã viết liên tiếp bốn phong thư, gửi cho 4 người khác nhau.
Trương Thần Thống gõ cửa đi vào thấp giọng nói:
"Tổng biên, tài xế tới rồi.”

Giang Tự đứng dậy nhét bốn phong thư vào trong tay Trương Thần Thống:
"Giao cho bọn họ."

Nói xong hắn quay người mở két sắt trong văn phòng, lấy ra một túi hồ sơ giấy từ bên trong rồi đi tới cửa sau của nhà ăn.
Chỗ đó đã sớm có tài xế chờ sẵn.
Giang Tự cười chào hỏi:
"Ngươi lại mập hơn rồi."

"Điều kiện sống tốt mà ha ha… "
Tài xế vừa cười vừa nói:
"Sao ngài đột nhiên..."

Giang Tự cắt đứt lời đối phương rồi giao túi hồ sơ kín đáo đưa cho hắn:
"Đưa đến chỗ cũ, phần tài liệu này rất trọng yếu, không thể rơi vào trong tay người có ý, chỉ được công khai sau 50 năm.”

"Được, ta đã rõ… "
Tài xế nghiêm túc gật đầu, hắn do dự trong chốc lát rồi đột nhiên hỏi:
"Tổng biên, có chuyện gì sao?"
Bình thường loại tài liệu bí mật này sẽ được chuyển đi đúng hẹn.
Hôm nay thái độ Giang Tự khác thường, nhất định có chuyện gì đó.
Giang Tự vỗ vai tài xế rồi thong dong nói:
"Không có chuyện gì đâu, đừng suy nghĩ nhiều."

Tài xế thấy sắc mặt Giang Tự xác thực không có thần sắc hoảng hốt gì mới yên lòng.
Hắn để túi hồ sơ giấu trong một hốc tối của rương xe rồi quay người lên xe.
Thời điểm quay đầu lại, hắn thấy Giang Tự đang nghiêm túc đánh giá chính mình, cứ như cố gắng nhớ kỹ hắn.
Lại như . Âm Thầm cáo biệt.
Giang Tự nhìn xe vận tải ngày càng xa, hắn nói với Trương Thần Thống:
"Lái xe đưa ta tới đại học Thanh Hòa một chuyện a.
Ngươi bảo vớ bên đó ta sửa lại giờ học, chiếm dụng giờ nghỉ trưa của mọi một chút.”

Sắc mặt Trương Thần Thống bình tĩnh đi an bài hết thảy, Giang Tự đứng trong cao ốc hi vọng nhìn mấy cái tên được ghi trên vách tường.
Đây là dấu vết của những người từng đi cùng đường với hắn.
Lý Tường, điều tra hiện trạng sử dụng dầu của hàng rào liên minh.
Trên đường rời khỏi tòa soạn báo về nhà bị bắt cóc và đâm trúng mấy chục đao, chết ngay tại hiện trường.
Tưởng Vệ khóa, điều tra sự kiện làm hàng giả ở Chu thị và Khổng thị, bị đánh đến chết để trả thù.
Giản Quang Châu.
Nhạc Thiến.
Dương Uy.
Cao Cần Vinh.
Này mỗi cái tên đều được khắc trên vách tường của tạp chí hi vọng, nhắc nhở tất cả phóng viên, bọn họ đang đi trên con đường thế nào.
Kỳ thật, rất nhiều người đều cho rằng các phóng viên của tạp chí hi vọng đều dũng cảm quyết đoán, không sợ hãi, nhưng kỳ thật Giang Tự hiểu rõ, những người này cũng chẳng khác gì người bình thường.
Bọn họ cũng sẽ sợ hãi bất an, cũng sẽ thất kinh.
Hai chữ trách nhiệm không tốt đẹp như trong tưởng tượng, ngược lại còn lạnh như đó.
Cơ mà dù thế, những người này tuy nơm nớp lo sợ vẫn lựa chọn đi trên con đường khó khăn nhất.
Hơn nữa, tương lai sẽ còn có thêm nhiều người lựa chọn con đường này nữa.
Tựa như bức thư Giang Tự gửi cho Nhâm Tiểu Túc, những người đặt chân lên con đường này, Giang Tự hắn không phải người thứ nhất, cũng sẽ không phải cuối cùng.
Giang Tự chống quải trượng đi đến vách tường khắc đầy tên kia, dùng tay áo của mình nhẹ nhàng lau đi bụi bặm cho từng người.
Trương Thần Thống đi đến phía sau hắn:
"Tổng biên, xe đã chuẩn bị xong, sinh viên của đại học Thanh Hòa cũng đang chờ người."

Giang Tự dứt khoát kiên quyết quay người rời khỏi cao ốc, lên xe.
Khi hắn đến phòng học, trong phòng học đã ngồi đầy sinh viên, Giang Tự cười nói:
"Xin lỗi vì có chuyện trễ nải khiến khóa học buổi sáng không thể hoàn thành.
Hiện tại chiếm dụng thời gian nghỉ trưa của mọi người, rất xin lỗi."

Sinh viên dưới đài không suy nghĩ nhiều, mọi người chỉ nói:
"Không có gì đâu lão sư Giang Tự.
Không cần xin lỗi, dù sao chúng ta cũng không có thói quen ngủ trưa.”

Giang Tự cười cười:
"Ta dạy xã hội nhân văn cùng chính trị, nhưng hôm nay ta lại muốn dạy cái khác.
Các vị đang ngồi có muốn biết khi ta bằng tuổi các vị ta đang làm gì không?”

Các học sinh thoáng cái hứng thú hơn, Giang tổng biên rất ít đề cập về quá khứ của mình a, tiết học này rất giá trị!
Giang Tự nhìn về phía một nữ đồng học:
"Ngươi đoán thử coi?"
"Nhất định ngài đang điều trang một sự kiện bất công nào đó..”

Nữ đồng học cao giọng nói:
"Nói không chừng đang ẩn núp trong một tập đoàn, điều tra tư liệu."

Đáp án này đại khái không khác gì những người khác.
Nhưng Giang Tự lại lắc đầu:
"Không, khi ta lớn như các ngươi, ta muốn làm Kỵ Sic.
Khi đó mỗi ngày ta chẳng làm việc gì đàng hoàng, mỗi ngày sống phóng túng, thậm chí có một lần bị bắt vì đánh nhau nữa.
Mãi tới lúc ta 31 tuổi ta mới dừng lại.”

Các học sinh đều sửng sốt, bọn họ không nghĩ tới Giang Tự từng là người như thế.
Trong mắt bọn họ, Giang Tử hẳn chính là sinh viên 3 tốt.
Khi học đại học chắc làm được tới chức chủ tịch hội học sinh ấy chớ.
Không ngờ trước 31 tuổi Giang Tự lại là một tên côn đồ.
Điều này vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Giang Tự bình tĩnh nói:
"Ta nói cho các vị chuyện này là các vị hiểu rõ, khi ngươi muốn tự thay đổi bản thân, không lúc nào là muộn cả.
Lời này nghe có vẻ sáo rỗng nhưng thật sự thì thời điểm tốt nhất để trồng một gốc cây là 10 năm trước hoặc hiện tại.”

"Trận chiến tranh này giúp ta hiểu rõ, trước giờ đại học Thanh Hòa bảo hộ các ngươi thật quá tốt.
Các ngươi nên ra bên ngoài quan sát nhiều hơn, nhìn sự biến hóa hiện tại của thế giới.
Như vậy mới giúp các ngươi học hỏi được nhiều thứ hơn…” Giang Tự nói:
"Ta tin tưởng tiềm lực của các ngươi, cho nên khi các ngươi bắt đầu hiểu rõ thế giới, các ngươi nhất định sẽ thay đổi và thích nghi rất nhanh.”

Đám sinh viên cảm giác dường như Giang tổng biên có gì đó khác, không chỉ đơn giản là giảng bài nữa.
Lúc này Giang Tự chuyển giọng:
"Khi các ngươi dần thay đổi, ta hi vọng các ngươi có thể nhớ lại những lời ta sắp nói sau.
Khi các ngươi thấy được hình dáng đa dạng của thế giới này, ta hi vọng các ngươi vẫn sẽ tin tưởng mọi chuyện đều có thể thực hiện được.
Vẫn sẽ tin học thuật không giống quan trường.
Vẫn tin học thuật không phải quyền mưu.
Vẫn tin cốt khi hơn xa sự suy đồi.
Hiện giờ truy cầu danh vọng ngày càng nhiều, truy cầu chân lý ngày càng ít, muốn có thêm lợi ích ngày càng nhiều, chạy theo lý tưởng lại thiếu.
Vì thế, khi các ngươi gia nhập vào thế giới này, hãy nhớ lời này của ta, đừng từ bỏ đam mê và lý tưởng.
Khi hoài nghi thế giới này, hãy tới tới tín ngưỡng của mình.”

Giang Tự nhìn đám sinh viên im lặng dưới giảng đài, hắn tiếp tục mở miệng nói:
"Trong tạp chí hi vọng cất giữ rất nhiều hồ sơ bí mật cùng chân tướng kho.
Hẳn những điều xấu xa ta thấy được từ thế giới này nhiều hơn các ngươi một chút.
Thế nhưng dù thấy được rất nhiều chân tướng cùng sự xấu xa, ta vẫn tràn đầy tình yêu với thế giới này.
Đừng để bi ai của thời đại, trở thành bi ai của ngươi."

Nói xong, Giang Tự quay người rời khỏi phòng học, đây là bài học cuối cùng với tư cách lào giáo sư tại đại học Thanh Hòa của hắn.
Trương Thần Thống chờ bên ngoài phòng học, chuẩn bị chở Giang Tự rời đi.
Thế nhưng Giang Tự lại nói với hắn:
"Ngươi về tạp chí hi vọng trước a, ta muốn đi một mình đi."

Đợi cho Trương Thần Thống rời đi, Giang Tự chống quải trượng đi qua quảng trường của đại học Thanh Hòa, đi qua đường nhỏ bên sân tennis, đi qua hồ nước.
Hắn nhớ kỹ hết thảy, đây chính là con đường hắn đã đi 20 năm nay, hiện tại vẫn không khác gì trước.
Khi vừa đến đây, hắn còn rất trẻ.
Lúc đó, hắn đem theo máy tính xách tay của mình đi du lịch hàng ngàn dặm, nhìn khắp núi sông, nhưng bây giờ khi trở về hắn đã già.
Nghĩ đến tên những người tiên phong trên bức tường của tòa soạn, hắn cảm thấy may mắn hơn khi chưa bỏ lỡ một ngày nào trên con đường gập ghềnh này.
Giang Tự nhớ hết thảy trong đầu, sau đó thản nhiên đi ra ngoài trường.
Một khắc khi hắn bước ra khỏi cổng trường, trên đường phố phát ra ánh lửa to lớn, tựa hồ có người đang chiến đấu.
Trong chớp mắt, một đầu kim long hổ phách bay lên không trung, sau đó lao xuống bên cạnh con đường.
Từ sau trận hỗn chiến kia, an bình của Lạc thành lần nữa bị phá vỡ.
Cư dân Lạc thành bắt đầu chạy trốn, ánh lửa thiêu đốt, khói đen to lớn phóng lên trời.
Tiếng súng, tiếng nổ vang đầy trời.
Thế nhưng Giang Tự vẫn bình tĩnh đi bộ qua thế giới ồn ào náo động.
Khi hắn tại tới ngã tư đường thì đứng lại, nhìn người trẻ tuổi mặc hắc y đứng ở đối diện.
Giữa đám biển người mãnh liệt chạy trốn như thủy triều trên đường phố, duy chỉ có Giang Tự cùng người trẻ tuổi này là bất động.
Giang Tự không nhìn đối phương mà quan sát Lạc thành.
Đây là nơi hắn đã sống cả đời, trước đó hắn biết ngày hôm nay nhất định sẽ đến, thậm chí cũng từng sợ hãi qua.
Nhưng một khắc này đến, hắn lại không sợ.
Trong thoáng chốc, Giang Tự phảng phất có thể thấy được bóng dáng từng người một, có Giản Quang Châu, có Lý Tường, có Nhạc Thiến, có Dương Uy đều đứng ở mỉm cười với mình.
Còn chính hắn khi còn trẻ nữa.
Giang Tự còn trẻ hỏi:
"Hối hận à."

Giang Tự nở nụ cười:
"Không hối hận."

Nói xong, tất cả hư ảnh đều tiêu tán, Giang Tự quay đầu nói với người trẻ tuổi mặc hắc y kia:
"Động thủ đi, đừng làm tổn thương người vô tội."

Người trẻ tuổi lặng yên nâng lên họng súng bóp rồi cò súng.
Viên đạn như đánh vỡ biển người cũng đánh vỡ sinh mạng một ai đó.
Vết máu ngực của âu phục màu xám loang ra, Giang Tự chậm rãi ngồi xuống đất, cũng nhẹ nhàng cầm quải trượng bỏ qua một bên, tựa như đang đối đãi với một vị lão bằng hữu.
Thời điểm này, trên đường phố, một thanh niên mặc âu phục, mặt đầy máu chạy như điên mà đến.
Xạ thủ muốn thừa dịp loạn lạc để trốn nhưng khi hắn thấy được người trẻ tuổi mặc âu phục này lại trực tiếp giơ súng nhắm ngay cằm của mình bóp cò.
Hắn đã chết.
Người trẻ tuổi mặc âu phục nhìn Giang Tự thi thể ở phía xa.
Hắn nói với người ở đầu dây bên kia:
"Nhiệm vụ thất bại, rút lui.
Lặp lại, nhiệm vụ thất bại.
Lão Đường, mau chóng rút lui."
...
Ba mươi năm trước, một tên vô lại đi tới tòa soạn báo nhỏ, hắn đẩy cửa vào hô lớn:
"Có phải các ngươi đang tuyển phóng viên không?"
Cửa tòa soạn báo cửa được mở ra, bên trong lộn xộn chỉ có một lão biên tập.
Vị lão biên tập kia đỡ gọng kính:
"Nơi này của chúng ta không nhận người vô dụng trong xã hội.”

"Này, lão đầu, ngươi nói chuyện chú ý một chút, cái gì mà người vô dụng hả… "
Người trẻ tuổi không vui.
Lão biên tập yên lặng đánh giá hắn:
"Ngươi tên gì?"
Người trẻ tuổi nói:
"Giang Tự, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Lạc Giang Tự của đường Thành Tây! Từng nghe tới tên ta chưa?"
Lão biên tập vui vẻ:
"Nghe rồi, nói ta nghe một chút, vì sao ngươi đột nhiên muốn trở thành phóng viên?"
Giang Tự còn trẻ nghĩ nghĩ rồi nói:
"Ta không muốn sống tiếp cuộc sống vô vị.
Trước khi mất mẹ ta bảo nếu ta còn sống như vậy bà chết không an lòng.
Còn nữa, ta cảm thấy thế giới này vốn không nên như thế, ngươi hiểu không? Hôm trước ta nhìn thấy..."

Lão biên tập hỏi:
"Vì sao ngươi tới tòa soạn báo của chúng ta?"
"Vài ngày trước ta nghe nói các ngươi bị đánh vì đưa tin xấu của nhà xưởng…"
Giang Tự trẻ vui tươi hớn hở cười nói:
"Ngươi yên tâm, về sau có ta, ta xem ai dám tới đập phá nữa?"
Lão biên tập đưa một bản khai cho hắn:
"Nghe nói qua nghề phóng viên điều tra chưa?"
"Phóng viên điều tra? Phóng viên còn phân loại nữa hả?"
Giang Tự còn trẻ nghi ngờ nói.
"Đương nhiên là có.."

Lão biên tập cười cười:
"Đây là chức nghiệp nguy hiểm nhất trong giới phóng viên, cũng là con đường khó khăn nhất trên thế giới."

Giang Tự trẻ đắc ý:
"Lão gia hỏa hiểu ta nha, ta thích khó khăn nhất!"
Lão biên tập lần nữa xác định:
"Không đụng nam tường không quay đầu?"
Giang Tự còn trẻ tươi cười sáng lạn:
"Yên tâm, đụng phải nam tường cũng không quay đầu lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận