Đệ Nhất Danh Sách

Chương 992: Huyễn Kỹ


Vương Uẩn vì nhanh chóng xem hết video thậm chí còn yêu cầu binh sĩ phát nhanh 16 lần. Nhưng dù vậy cũng mất 2 hôm mới xem hết.
May mà vào ban đêm, Vương Uẩn được nghỉ ngơi một chút, để những binh sĩ khác theo dõi, nếu xuất hiện gì đó sẽ báo cho Vương Uẩn.
Lúc này, binh sĩ thậm chí còn không thấy rõ thân ảnh mà Vương Uẩn lại có thể nghiêm túc xem hết.
Trong phòng họp, tất cả mọi người đều phát hiện, tinh thần của Vương Uẩn giảm sút rất nhanh, nhanh tới mức có thể thấy bằng mắt thường. Mọi người đều lo Vương Uẩn có chuyện nhưng Vương Uẩn thì không quan tâm:
"Yên tâm, chống đỡ thêm ba ngày nữa tuyệt đối không thành vấn đề. Ta là siêu phàm giả, không phải người bình thường. Trong vòng 3 ngày, ta nhất định sẽ bắt được La Tông Nhân!"
Đến chiều ngày hôm sau, hốc mắt Vương Uẩn hãm sâu, cả người vô cùng tiều tụy.
Chỉ nghe hắn bình tĩnh lẩm bẩm:
"Đi làm, tan tầm, mua thức ăn, về nhà, dạo tiệm sách. Tiệm sách chỉ đi một chỗ, mua thức ăn thì mỗi ngày mỗi khác, chỗ bán rau chưa từng thay đổi. Trong đám người bán rau không có dị thường, báo cho Thiếu soái, điều tra tiệm sách này một chút, nhưng nhất định phải cẩn thận, đối phương có thể bố trí cạm bẫy."
Tin tức được truyền tới Lạc thành, Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng dẫn nhân đi tới tiệm sách La Tông Nhân hay tới.
Nhân viên tình báo bao vây tiệm sách, Nhâm Tiểu Túc đi vào trong.
Trong nháy mắt Nhâm Tiểu Túc tính đẩy cửa tiến vào thì nhớ tới lời Vương Uẩn nhắc nhở: Nhất định phải cẩn thận.
Nhâm Tiểu Túc trực tiếp triệu hồi lão Hứa, bản thân hắn thì chậm rãi lui về phía sau.
Lão Hứa đẩy cửa vào, trong chớp mắt tay nắm cửa kéo theo một sợi dây câu cá trong suốt, tiếng đinh vang lên, cơ quan cạm bẫy nào đó được khởi động.
Sóng nhiệt to lớn bạo phát, rung động rền vang. Mặt kính thủy tinh bị sóng xung kích làm cho nát bấy, báo động của mấy chiếc xe trên đường liên tục vang lên.
Cư dân cư trú ở trên con đường này cẩn thận từng li từng tí thăm dò, họ không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Bom bên trong tiệm sách nổ đủ để tiêu diệt hơn 30 binh sĩ của một tổ đội tác chiến. May mà Vương Uẩn đã sớm cảnh giác, Nhâm Tiểu Túc đã để lão Hứa hành động.
Nhâm Tiểu Túc đứng đằng xa yên lặng nhìn hết thảy. Trong nháy mắt, đau đớn từ lão Hứa truyền tới trên người Nhâm Tiểu Túc. Thế nhưng nét mặt Nhâm Tiểu Túc vẫn chẳng thay đổi gì, ngược lại còn trầm xuống.
Đối phương khó chơi hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.
Hơn nữa, chỗ ghê tởm nhất của đối phương là hắn biết rõ bản thân bị lùng bắt nhưng không hoảng loạn đào mà dựa vào quỹ tích sinh hoạt của mình để bố trí cạm bẫy.
Không thể không nói, đây đại khái là đối thủ âm hiểm nhất Nhâm Tiểu Túc từng gặp, trước đó vẫn luôn là Hắc Bào.
"Báo cho Vương Uẩn, đúng như hắn dự đoán, nơi này chỉ là cạm bẫy…"
Nhâm Tiểu Túc nói.
Ở Tây Bắc, rất nhiều người phát hiện, sau khi Vương Uẩn nhận được tin, hắn thậm chí càng thêm cao hứng.
Trương Tiểu Mãn nghi ngờ nói:
"Ngươi cao hứng cái gì, không phải lại mất manh mối rồi à?”
"Manh mối bị mất thì sao?"
Vương Uẩn mỏi mệt cười cười:
"Đây cũng chính là manh mối hữu hiệu nhất a."
Kỳ thật, theo Vương Uẩn, một tên tội phạm núp phía sau nên tiếp tục ẩn núp, tránh né truy bắt mới đúng.
Bây giờ đối phương lại thiết lập mai phục tại tiệm sách. Điều này trong mắt Vương Uẩn chỉ như một trò ảo thuật, ngược lại tên tội phạm này đã dần trở nên tầm thường hơn Trung Nguyên mắt hắn.
Vương Uẩn cười nói:
"Mặc kệ hiện tại hắn làm bất cứ chuyện gì thì đều có thể xem là đầu mối mới. Nhờ những hành động này ta có thể đoán được tính cách của hắn."
Để lại lá bài, thiết kế cạm bẫy ở tiệm sách như nói cho Vương Uẩn, đối phương ẩn núp hai năm nay không muốn ẩn mình, cô đơn nữa.
Đối phương mới 29 tuổi, dù có kỹ xảo điều tra và phản điều tra cực cao nhưng còn chưa đủ túc trí đa mưu!
Đột nhiên, Vương Uẩn cảm thấy đối phương giống như tiểu hài tử thích khoe khoang. Hắn tin chắc, bản thân nhất định có thể bắt được đối phương.
Vương Uẩn tiếp tục quan sát quỹ tích sinh hoạt một tháng này của La Tông Nhân. Lúc này La Tông Nhân hẳn đã hoàn thành xong kế hoạch hành động. Đối phương biết rõ một khi Giang Tự chết, sóng to gió lớn lập tức ập tới Lạc thành. Vì thế đối phương nhất định sẽ muốn xác định đường lui của mình còn dùng được không?!
"Phòng an toàn hoàn mỹ trong mắt hắn sẽ thế nào?"
Vương Uẩn trầm tư:
"Phải trên đường đi làm, không cần hắn đi quá xa, có thể dùng để quan sát xung quanh. Tốt nhất là lầu một vì tiện trống thoát, cũng dễ phát hiện động tĩnh ban ngày. Tốt nhất nằm ở góc khuất của camera. Không được cách quá xa tiệm sách vì tiếng bom nổ nơi đó chính là tiếng nhạc đối với hắn!”
Thời điểm này, Vương Uẩn đột nhiên hô:
"Tua video 181 về trước một ngày, tua nhanh 32 lần.”
Một lát sau, Vương Uẩn đột nhiên hô to:
"Chính là nơi này. Trong nửa tháng, mỗi lần La Tông Nhân đi qua đều nhìn nơi này không chớp mắt. Vào lúc hắn sắp hành động có hai lần nhịn không được nhìn về phía bên phải góc chết của camera.”
Những người khác trong phòng họp hai mặt nhìn nhau, với tốc độ này, bọn họ thậm chí còn chẳng nhìn rõ thân ảnh La Tông Nhân, cũng không biết Vương Uẩn rốt cục làm thế nào lại có thể biết được đối phương nhìn về hướng nào.
Vương Uẩn nói với đại lừa dối:
"Nhanh! Xác định đó là nơi nào rồi thông báo cho Thiếu soái nhanh chóng đi tới. Gần đó nhất định có phòng an toàn của đối phương, ta chắc chắn!”
Đại lừa dối nhanh chóng liên hệ với Lạc thành, Nhâm Tiểu Túc nhận được tin lập tức chạy tới xung quanh số 74 đường Khải Toàn. Nơi này cách tiệm sách không quá xa, nếu La Tông Nhân trốn ở chỗ này, hắn có thể biết cạm bẫy bản thân bố trí ở tiệm sách có thành công hay không.
Thời điểm Nhâm Tiểu Túc đuổi qua, hắn trực tiếp kêu Dương Tiểu Cận vào vị trí rồi để lão Hứa nhảy lên nóc phòng rồi bao vây xung quanh.
Kết quả, gan La Tông Nhân còn lớn hơn so với Nhâm Tiểu Túc tưởng tượng. Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc thấy một nam nhân trung niên da rám nắng mặc áo jacket đi ngang qua người mình.
Động tác Nhâm Tiểu Túc không ngừng, khi đối phương thấy Nhâm Tiểu Túc, thần sắc vẫn như thường.
Thế nhưng khi hai bên đi qua nhau trong nháy mắt, đôi mắt Nhâm Tiểu Túc hiện lên tia đỏ.
Tồi thành!
Người trung niên còn chưa kịp phản ứng đã bị Nhâm Tiểu Túc gõ vào động mạch chủ ở cổ. Độ mạnh yếu tinh chuẩn, bảo đảm có thể khiến siêu phàm giả hôn mê chỉ trong nháy mắt.
Nhâm Tiểu Túc ngồi xổm xuống, trực tiếp moi thuốc độc từ trong miệng đối phương ra.
Sau đó hắn lại để nhân viên tình báo nhổ sạch răng tên này, ngay cả tóc cũng cạo sạch, đảm bảo đối phương không thể giấu bất kỳ thứ gì trên người. Xong xuôi Nhâm Tiểu Túc mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhâm Tiểu Túc cười, không thể không nói, hiện tại hắn cảm thấy có thể dụ loại người tài giỏi như Vương Uẩn tới Tây Bắc thật sự là quá đáng giá.
Ngay lúc đại lừa dối truyền tin đi, Vương Uẩn đột nhiên giật điện thoại rồi nói:
"Thiếu soái, khi ngươi tới nơi nhớ phải chú ý hết thảy người ngươi gặp trên đường. Người này yêu thích sạch sẽ, thích quan sát kiệt tác của mình. Nói không chừng khi hắn nghe tiếng nổ mạnh sẽ ngụy trang rồi ra ngoài đó. Có thể khiến người khác không nhận ra mình sẽ mang đến cho hắn cảm giác thành tựu rất lớn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận