Đệ Nhất Danh Sách

Chương 449: Có Nội Ứng

Sau khi đoàn thiết giáp đi qua, Trương Tiểu Mãn nhỏ giọng nói thầm:
- Thật kỳ quái, họ đi hướng đó làm gì, nơi đó là Trung Nguyên mà?
- Chắc họ có kế hoạch khác?
- Hay là chạy trốn?
- Không đúng, chẳng phải hiện tại Tông thị đang chiếm thế thượng phong, sao tự nhiên lại có người chạy trốn?
Các binh sĩ Tiêm Đao Liên cũng không rõ việc này lắm.
Nhưng khi đoàn thiết giáp đi thêm được chừng vài chục ki lô mét thì bị một thiếu niên trẻ tuổi cản lại. Người trẻ tuổi không phải ai khác mà chính là Lý Thần Đàn.
Lữ trưởng Tông Vụ dùng loa hô to:
- Cán qua, bất kể hắn là ai cũng cán qua cho ta!
Nhưng khi đội thiết giáp đi tới trước mặt Lý Thần Đàn, bỗng nhiên Lý Thần Đàn nhấc tay, mặt đất như ba đào dâng lên tạo thành một tường thành.
Đội thiết giáp chỉ có thể nhanh chóng phanh lại, bằng không họ sẽ đụng vào tường đất dày đặc kia, khi ấy dù là xe tăng hay xe bọc thép cũng tan thành mây khói.
Lý Thần Đàn cười nói:
- Ta còn đang lo không giúp được gì cho Nhâm Tiểu Túc. Kết quả một đội thiết giáp lại tự dâng tới cửa.
- Có cần khống chế họ không?
Tư Ly Nhân hiếu kỳ hỏi.
- Đương nhiên…
Lý Thần Đàn cười nói.
- Có cần lôi họ ra khỏi xe không, ở trong xe thì thôi miên kiểu gì?
Tư Ly Nhân hiếu kỳ nói.
- Thanh âm cũng thôi miên được, thế giới cũng có thể thành nền.
Nói xong, bỗng nhiên Lý Thần Đàn cầm một cục đá nhỏ rồi búng tay. Cục đá rơi lên một chiếc xe tăng tạo ra âm thanh thanh thúy.
Thanh âm kia nghe rất kỳ quái, cứ như có lực lượng chấn nhiếp lòng người. Chỉ thấy ánh mắt từng binh sĩ trong đội thiết giáp ngây dại.
Bất quá, dù Lý Thần Đàn là siêu phàm giả hắn cũng có phần buồn bực, dường như đây đã là cực hạn của hắn rồi.
Lý Thần Đàn điều chỉnh nhịp tim, nói với đội thiết giáp:
- Lữ trưởng của các ngươi đâu, mau ra đây.
Chỉ thấy Tông Vụ bước ra từ một chiếc xe bọc thép, ngơ ngác đi tới trước mặt Lý Thần Đàn.
Hồ Thuyết đi tới từ rừng cây bên cạnh:
- Tiểu Ly Nhân, ngươi nhìn ta đem cái gì về cho ngươi nè. Ha ha, ta tìm được một mảnh ruộng dưa đó.
Lúc này đã vào mùa hè, cũng vừa lúc dưa chín.
Có điều, khi Hồ Thuyết thấy đội thiết giáp trước mặt Lý Thần Đàn thì ngây ngẩn người.
Hai mắt Tư Ly Nhân sáng lên:
- Hồ Thuyết gia gia thật lợi hại.
Lý Thần Đàn nhìn họ một cái rồi quay đầu nhìn đội thiết giáp, bình tĩnh nói:
- Nghe âm thanh búng tay thì tấn công hàng rào 146. Nhớ kỹ, sau khi tiến vào hàng rào chỉ cần giết người Tông thị, không được vận dụng thiết bị cơ giới, không được lạm sát người vô tội.
Tạch một tiếng, chỉ thấy….. đoàn thiết giáp quay đầu thẳng tắp đi tới hàng rào 146!
Hồ Thuyết ở bên cạnh hiếu kỳ nói:
- Lần này ngươi không lạm sát người vô tội nữa.
Lý Thần Đàn yên lặng nhìn cái rương to sau lưng Tư Ly Nhân:
- Trước kia ta cảm thấy mình đúng. Dù là ai, đứng ở góc độ của ta mà nhìn đều sẽ làm như ta.
Các bạn đoán xem, cái rương to sau lưng Tư Ly Nhân chứa ai?
- Hiện tại thì sao?
Hồ Thuyết cười nói.
Lý Thần Đàn thờ dài:
- Có vài người không khác gì bó đuốc. Dù đã rời đi vẫn lưu lại ánh sáng trong lòng người khác.
- Bất quá ta có phần hiếu kỳ. Vì sao ngươi lại canh giữ ở đây mà không tự đi tới Tông thị?
Hồ Thuyết hỏi:
- Nếu ngươi đi, chẳng phải sẽ giúp đỡ được nhiều hơn à?
Lý Thần Đàn nhận một quả dưa hấu từ tay Hồ Thuyết, cười nói:
- Không nói nữa, ăn dưa đi.
Tiêm Đao Liên ở bên này thấy đoàn thiết lữ đã rời đi thì chui khỏi mương, tiếp tục đi tới hàng rào 146. Kết quả đi chưa được bao lâu lại nghe tiếng bách xích vang lên.
Trương Tiểu Mãn khó chịu vô cùng, lại dẫn đầu chui vào trong mương. Tiêm Đao Liên cũng cạn lời, tới tới lui lui chơi rượt đuổi với họ hả.
Có thôi đi hay không!?
Nhưng lần này, tốc độ của đội thiết giáp nhanh hơn trước, cứ như đang vội làm gì đó. Tiêm Đao Liên cũng không hiểu thế nào, chỉ cảm thấy có gì đó không hợp.

Dĩ nhiên trận chiến ở núi Vũ Xuyên vẫn kéo dài, cứ điểm 178 và Tông thị tranh nhau trong rãnh núi. Cuộc chiến cực kỳ ác liệt.
Vì cướp trận địa 129 quân tiên phong của Chu Ứng Long tử vong hết một nửa, chỉ vẻn vẹn một trận địa này mà đã 20 lần thay chủ.
Phía bên Tông Ứng vừa tránh được sự trách phạt của Đoàn chủ tịch cũng không ôm tâm lý may mắn mà gây áp lực cho các tướng lãnh phía dưới. Mệnh lệnh cho họ trước khi binh sĩ trên sa mạc tới cứ điểm 178, họ phải tử thủ trận địa, dù có phải hi sinh cả tính mạng!
Mà phía bên cứ điểm 178, mọi người đã không còn đường lui. Không chỉ thế, tất cả mọi người hiểu rõ cứ điểm 178 lúc này đang lâm nguy. Cho nên mọi người đều cực kỳ tức giận, cứ như sắp điên tới nơi vậy.
Chu Ứng Long đã hai đêm không ngủ.
So với tưởng tượng của hắn, trận địa 129 khó đánh hơn nhiều. Mỗi lần chiếm được trận địa đều dựa vào năng lực siêu phàm của hán tử.
Chỉ thấy một đầu dã trư to lớn lại xuất hiện bên cạnh Chu Ứng Long, phóng tới trận địa 129. Dã trư ngang ngược vô cùng, dù đối diện súng máy hạng nặng cũng không sợ.
Cơ mà Chu Ứng Long không phải Nhâm Tiểu Túc, năng lực của hắn có hạn sử dụng. Hai ngày chiến đấu khiến tinh lực hắn khô kiệt, hốc mắt hãm sâu, trong tình trạng đèn sắp hết dầu.
Nhị liên trưởng ở bên cạnh khuyên can:
- Doanh trưởng, ngươi nghỉ ngơi chút đi. Bằng không ta sợ ngươi không chống đỡ nổi nữa.
Chỉ nghe Chu Ứng Long cả giận nói:
- Chúng ta không kiềm chết trận địa 129 thì sao đội thiết giáp có thể an toàn tới cửa núi 177? Không phải ta không muốn nghỉ ngơi, nhưng dù ta có chết ở đây cũng phải khiến kẻ địch không còn sức mà nhắm vào đội thiết giáp!
Cả núi Vũ Xuyên đều ác liệt không khác gì trận địa 129, mất đại đội không ngừng đánh nhau, các đỉnh núi lần lượt bị đánh hạ, vô số binh sĩ chết đi.
Thế nhưng, phải có những binh sĩ này liều mạng giằng co mà đội chiến lữ mới có thể tiếp tục chiến đấu.
Không riêng gì quân tiên phong, ngay cả phòng trinh sát cũng nhiều lần giao phong với binh sĩ du kích của Tông thị trên núi. Hai bên không ngừng giằng co, mỗi lần giao thoa đề như cận kề địa ngục, múa may cùng tử thần.
Vũ Xuyên lớn như vậy nhưng không chỗ nào là hoàn chỉnh, các chiến binh đều mệt mỏi tới cực hạn. Nhưng nếu trưởng quan đứng ra hỏi, ai nguyện ý đi giành lại cao điểm thì những binh sĩ mệt mỏi vẫn chủ động đứng ra, sau đó dâng mạng lên cho vinh quang của cứ điểm.
Đây chính là chiến tranh.
Dù Tông thị không lập kế hoạch tấn công hậu phương cứ điểm 178 thì Trương Cảnh Lâm muốn công phá núi Vũ Xuyên cũng phải trải qua cuộc chiến ác liệt thế này mà thôi, chỉ là thắng nhiều trận hơn một chút.
Nhưng vào lúc này, phòng tình báo của cứ điểm 178 lặng yên bao vây sở chỉ huy của đội 103 trong quân doanh. Khi bị đi tới doanh trướng chỉ huy, các binh sĩ đang nghỉ ngơi đều kinh ngạc nhìn họ. Thấy có người quen, một binh sĩ trong đó tới hỏi:
- Sao thế, bỗng dưng các ngươi chạy tới chỗ chúng ta làm gì?
Nói xong, binh sĩ Tông thị liền bao vây xung quanh, muốn ngăn cản binh sĩ tình báo tiếp tục đi tới.
Tuy hai bên là chiến hữu nhưng khi thấy tình trạng trước mắt, trong lòng những binh sĩ khác đều dâng lên dự cảm chẳng lành.
Cục trưởng cục tình báo 2 lạnh lùng nói:
- Tránh ra, chấp hành công vụ.
Binh sĩ của đội 103 còn muốn ngăn trở nhưng không ngờ phát hiện Trương Cảnh Lâm và trưởng quan Vương Phong Nguyên từ xa đi tới.
Thấy Trương tư lệnh cũng xuất hiện, toàn bộ binh sĩ mới buông tha cho hi vọng cuối cùng, tránh sang một bên. Người của phòng tình báo đi vào doanh trướng chỉ huy, bắt lữ trưởng Lý Tường dẫn ra ngoài.
Trương Cảnh Lâm nhìn Lý Tường hỏi:
- Vì cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận