Đệ Nhất Danh Sách

Chương 829: Hỏa Chủng Lui Lại!

Binh sĩ Hỏa Chủng trước mắt không phải đội đặc chủng.
Nhâm Tiểu Túc thậm chí có thể thấy được xe vận binh liên miên không dứt cùng đội cơ giới.
Đây là binh sĩ chủ lực, mạnh nhất của Hỏa Chủng!
Vì không có nguồn tin nên Nhâm Tiểu Túc không biết Hỏa Chủng bắt đầu vây công hàng rào 32 từ lúc này.
Hắn đoán hẳn vào đêm hôm qua hàng rào 32 đã thất thủ rồi.
Sau đó Hỏa Chủng lợi dụng thời cơ, tiến công chớp nhoáng tới tập kích hàng rào 31.
T5 chỉ huy đội đặc chủng và đội chủ lịch tấn công hàng rào 31 là hai kế hoạch được diễn ra song song.
Mục đích là để Khổng thị không kịp trở tay.
Dương Tiểu Cận giẫm phanh:
- Đi?
- Không đi được.
Nhâm Tiểu Túc thở dài.
Nếu chỉ có hai người họ thì được nhưng phía sau họ còn có đám người Vương Kinh nữa.
Nếu hai người họ bỏ mặt đám Vương Kinh chạy thoát, kết cục của họ thật sự rất thảm.
Binh sĩ Hỏa Chủng đã gần ngay trước mắt, muốn lai xe trốn đi trong rừng thì dù hiện tại xe họ chạy là việt dã cũng không cách nào tránh được đội cơ giới của đối phương.
Đáng tiếc đoàn tàu hơi nước đã bị phong ấn, bằng không Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan thế này.
Đám bác sĩ trên xe đều cuống cuồng cả lên, họ có giờ gặp qua chuyện thế này đâu? Có người liên tục hỏi Vương Kinh thông qua máy truyền tin:
- Lão gia tử, chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Hay đi ra nói chuyện với họ đi.
Chúng ta chỉ là bác sĩ, chiến tranh của Hỏa Chủng và Khổng thị không liên quan tới chúng ta mà.
Bấy giờ Vương Kinh cũng chẳng biết nên làm thế nào cho tốt.
Dù hắn từng gặp qua sóng to gió lớn thì đứng trước chiến tranh, những thứ này đều không đáng nhắc tới.
Chỉ là hắn nói với máy truyền tin:
- Mọi người chú ý, không được để lộ thân phận của Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận.
Nhớ kỹ, họ cũng là bác sĩ bình thường trong đội ngũ.
Các vị, nếu có ai dám để lộ tin ra ngoài thì đừng trách khi về Vương thị ta sẽ không nể mặt người đó.
Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì im lặng, hắn không ngờ điều đối phương nghĩ tới đầu tiên là bảo vệ hắn.
Bấy giờ mọi người thấy Nhâm Tiểu Túc mở cửa xe, giơ hai tay qua đầu, đi về phía binh sĩ Hỏa Chủng, cao giọng hô to:
- Chúng ta là bác sĩ của Vương thị, thuộc tổ chức Ba Ngôi, tới Khổng thị nhằm giao lưu y học.
Mong mọi người đừng tổn thương chúng ta, vũ khí chúng ta sẽ nộp lên hết.
Chúng ta không phải binh sĩ, xin đừng lạm sát kẻ vô tội.
Mọi người trong xe đều kinh ngạc, mắt thấy Hỏa Chủng đã vác súng trên vai, đạn lên nòng chĩa về phía đoàn xe cả rồi.
Đổi thành họ thì dù là ai cũng không cách nào có thể lẻ loi một mình đối mặt với binh sĩ Hỏa Chủng.
Thế nhưng thiếu niên này lại có dũng khí mà thường nhân không có được.
Dương Tiểu Cận nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái, cũng từ từ bước xuống, giơ hai tay qua đầu.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc rất khẩn trương, hắn lo Hỏa Chủng sẽ nổ súng tiêu diệt hết thảy hiềm nghi.
Chung quy bây giờ đang là chiến tranh, không cho phép bất kỳ rủi ro nào.
Ở phía sau đoàn xe, Vương Kinh dẫn đầu đi xuống, ném hết sung trường Vương Nhuận cho họ ra ngoài.
Hai tổ đội Hỏa Chủng nhanh chóng tới gần.
Một bên phụ trách trông coi mọi người, còn lại thì tỉ mỉ điều tra xe.
Họ cầm dao chiến đấu rạch hết đêm ngồi xe ra kiểm tra.
Cuối cùng chỉ phát hiện dụng cụ chữa bệnh và dược phẩm mà thôi
Một quan quân Hỏa Chủng chậm rãi đi tới, hắn liếc nhìn Vương Kinh:
- Ngươi là người phụ trách của đội ngũ?
- Đúng, là ta…
Vương Kinh bình tĩnh nói:
- Ta là Phó Hội trưởng của Ba Ngôi, Viện trưởng bệnh viện đệ nhất hàng rào 62.
Chúng ta tới nơi này tiến hàng lệ cũ giao lưu y học, không ngờ lại đụng phải chiến tranh.
- Giấy chứng nhận của ngươi đâu?
Quan quân Hỏa Chủng nói.
Nhâm Tiểu Túc nghe đối phương nói thế thì thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất thái độ hiện tại của đối phương trông không giống lạm sát của vô tội tí nào.
Lúc xuống xe hắn cũng đánh cược, trước giờ Nhâm Tiểu Túc có hai suy nghĩ bất đồng về Hỏa Chủng.
Một là tổ chức vì hoàn thành nhiệm vụ mà không từ thủ đoạn, còn lại là khi đối mặt với đại nghĩa nhân loại họ sẽ rất thâm tình.
Hai luồng suy nghĩ này thật sự rất mâu thuẫn với nhau.
Trong lòng Nhâm Tiểu Túc nghĩ, nếu không cách nào trực tiếp rời đi thì thẳng thắn thừa nhận thân phận bác sĩ, nhìn thử xem Hỏa Chủng sẽ làm gì.
Nếu đối phương còn muốn động thủ, vậy hắn chỉ có thể tận lực mở ra một đường máu.
Sau khi quan quân Hỏa Chủng xem giấy chứng nhận của Vương Kinh thì nhìn thoáng qua đối phương và nói:
- Trên nguyên tắc chúng ta sẽ không động tới bác sĩ.
Bất quá sao ta có thể chắc chắn các ngươi là bác sĩ thật.
Giấy chứng nhận cũng có thể làm giả mà.
Vương Kinh khó xử:
- Hay các người tới kiểm tra nghiệp vụ chúng ta đi? Ta tin mọi người đều có thể thông qua.
Đột nhiên, một quân nhân chạy tới thì thầm to nhỏ với quan quân Hỏa Chủng.
Quan quân Hỏa Chủng đột nhiên biến sắc, nói với sĩ quan phụ tá bên cạnh:
- Dẫn đoàn bác sĩ này lên xe tải, toàn bộ lập tức quay về phương bắc!
Nhâm Tiểu Túc ngây người.
Đây là sao, sao bỗng dưng binh chủ lực của Hỏa Chủng lại quay về phương bắc, không chiếm hàng rào 31 nữa à?
Bấy giờ quan quân trả giấy chứng nhận cho Vương Kinh:
- Các vị tạm thời được điều động, bắt đầu từ giờ phút này không được tùy tiện hành động.
Một bác sĩ nóng nảy nói:
- Vì sao chúng ta phải đi theo các người? Các người đã kiểm tra giấy chứng nhận ra, chúng ta chỉ là bác sĩ thôi, đâu biết đánh nhau!
Quan quân Hỏa Chủng lạnh lùng nói:
- Phương bắc có chiến sự mới.
Cư dân hàng rào 176 bị tàn sát hàng loạt.
Hỏa Chủng chúng ta được điều động tới chuẩn bị chiến đấu.
vừa vặn quân ta cũng có thương binh trong cuộc chiến với Khổng thị.
Lực lượng quân y không đủ.
Các người cứ an tâm chăm sóc thương binh đi, chữa bệnh cho ai cũng vậy thôi.
Các vị nói đúng không?
Có người nghi ngờ hỏi:
- Hàng rào 176 không phải địa bàn của Vương thị, chúng ta liên quan gì tới Hỏa Chủng các người?
Quan quân lạnh lùng nhìn người vừa nói chuyện:
- Lần này là kẻ thù tới từ bên ngoài.
Hỏa Chủng chúng ta sẽ bắt chúng phải trả một cái giá lớn cho những cư dân đã hi sinh ở hàng rào 176.
Nói xong, quân nhân nhảy lên một chiếc xe việt dã, vội vã chạy về phương bắc.
Ngay sau đó, hai đội binh sĩ giải mọi người lên một chiếc xe tải vận binh, cùng đi về hướng bắc.
Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận hai mặt nhìn nhau.
Họ nhìn chiếc xe tải chạy ngày càng xa hàng rào 31.
Rốt cục là chiến sự gì lại khiến Hỏa Chủng dễ dàng bỏ qua hàng rào 31 thế này?
Chẳng lẽ đám người này chỉ vì đây là lễ tình nhân nên muốn tặng quà cho Khổng thị?
Mà Nhâm Tiểu Túc chợt nhớ tới chuyện Vương Thánh Tri từng nói về… kẻ địch ở phương bắc.
Thế nhưng hàng rào 176 và Hỏa Chủng đâu liên quan gì nhau, sao bộ dáng Hỏa Chủng có vẻ thù sâu như biển, buông tha cho cả lợi ích lớn trước mắt mà quay về thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận