Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1158: Đại Ca, Ta Đã Trốn Tới Đây Rồi Mà!

"Russell còn có hậu nhân?"
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc:
"Không phải trong Vu Sư chí nói cả đời hắn không cưới vợ, cũng nói hắn không có con nối dõi mà."
Vu Sư chí có nhắc tới chuyện này, khi đọc tới đó, Nhâm Tiểu Túc còn cảm động vì sự dâng hiến của đối phương với sự nghiệp Vu Sư.
Trương Hạo Vân bình tĩnh nói:
"Trong Vu Sư chí ghi sai, đây là tác giả cố ý, hắn biết rõ cái chết bất thường của Russell nên đã che giấu chuyện này."
"Tác giả Vu Sư chí là ai, ta cảm giác thấy người này nhất định rất sùng bái Russel… "
Nhâm Tiểu Túc nói.
"Là người hầu cận của Russell, đi theo khi Russel đã già… "
Trương Hạo Vân đáp:
"Hắn đi theo Russell không lâu lắm nhưng sau khi Russell chết, rất nhiều bản thảo và thư tín đều do hắn chỉnh lý nên hắn mới biết rõ nhiều chuyện như vậy."
"À, khó trách có thể có được thư của Russell cùng hảo hữu… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Về sau vị tác giả này thế nào?"
"Cũng đã chết… "
Trương Hạo Vân nói:
"Một cái chết bất thường. Có chứng cứ cho thấy trước khi chết hắn đã chịu cực hình. Trong nhật ký của các tiền bối có nói, khi tổ chức thánh đường tìm đến được thi thể hắn, thê thảm tới mức mọi người đều không nỡ nhìn."
"Cho nên, tổ chức thánh đường vẫn luôn bảo trì quan hệ chặt chẽ với Russell. Tổ chức của các người xác thực đã trợ giúp đám Vu Sư rất nhiều, có thể nói là ân nhân của cả vương quốc Vu Sư cũng chẳng ngoa… "
Nhâm Tiểu Túc gật đầu nói:
"Thế nhưng vì sao lại mai danh ẩn tích."
"Ban đầu tổ chức Vu Sư dưới sự dẫn dắt của Russell vượt qua tai biến rất ổn. Nhưng sau đó Russell bị hạ độc qua đời… "
Trương Hạo Vân thở dài nói:
"Điều này khiến nhóm quý tộc xưa cũ có cơ hội thừa dịp đoạt quyền."
Trương Hạo Vân:
"Bọn họ mua chuộc một tôi tớ của Russell rồi độc hại hắn. Tổ chức thánh đường truy tìm manh mối, muốn báo thù vì người bạn tốt nhưng vừa mới tìm được thi thể người tôi tớ bị tra tấn kia, tổ chức đã bị Vu Sư vây quét."
"Phản bội vì lợi ích… "
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:
"Chẳng lẽ các ngươi không nhận ra điểm này?”
"Kỳ thật cũng từng nghĩ tới, chỉ là khi chúng ta bảo vệ vợ và con của Russell rút lui đã tổn thất quá nhiều đồng bạn. Cuộc chiến khi đó rất thảm thiết… "
Trương Hạo Vân nói:
"Vốn còn có rất nhiều quần thể Vu Sư thế hệ với. Nhưng họ đều chết vì bảo vệ mọi người trong tai biến. Ngược lại, những gia tộc xưa cũ kia vẫn bảo trì thực lực, có được ưu thế sau tai biến.”
Nhâm Tiểu Túc đại khái đã rõ tổ chức thánh đường có bao nhiêu thù hận với quý tộc Vu Sư rồi. Khi họ liều mạng bảo vệ đám người kia đến mức thực lực suy yếu, đợi an toàn rồi, đám người được bảo vệ lại phản bội họ, tức giận là lẽ hiển nhiên.
"Các ngươi hạ độc chết gia tộc Voss cũng vì vậy?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Không sai, người giết tôi tớ của Russell là người của Voss. Về sau gia tộc Tudor cho gia tộc Voss rất nhiều lợi ích. Đây là thù lao, hơn nữa trong quá trình vây quét tổ chức thánh đường, gia tộc Voss vẫn luôn là chủ lực, giết rất nhiều người của chúng ta… "
Trương Hạo Vân nói:
"Chúng ta giết Voss trước chỉ là chút tiền lãi thôi."
"Ta rất ủng hộ các ngươi, vậy bây giờ hậu nhân của Russell đang ở đâu… "
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Bây giờ vẫn chưa thể báo cho ngươi, bọn họ không thuộc về tổ chức thánh đường. Nhưng khi ngươi đến Căn Đặc thành sẽ gặp được bọn họ… "
Trương Hạo Vân nói:
"Lúc về già, Russell từng nói rất nhiều chuyện cho thê tử của hắn. Theo ta được biết, một quyển nhật ký của hắn đang được vợ hắn cất giữ, trong đó có rất nhiều bí mật, ta tin đáp án ngươi muốn tìm hẳn đang ở trong đó."
Hiện tại Nhâm Tiểu Túc không chút nghi ngờ gì, bằng không cung điện sẽ không giao nhiệm vụ cho hắn.
"Ngươi cũng muốn tới Căn Đặc thành sao?"
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ hỏi.
"Đương nhiên không… "
Trương Hạo Vân nói:
"Ta còn có việc cần làm với gia tộc Winston. Gia tộc Berkeley sắp khai chiến cùng phương bắc. Đây là thời cơ báo thù tốt nhất của chúng ta. Ta còn một vấn đề muốn hỏi ngươi, trước đó ta đã biểu đạt thành ý lớn nhất, nói rất nhiều tin tức cho ngươi. Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết hay không, đến cùng ngươi có quan hệ gì với Nhâm Hòa?"
Nhâm Tiểu Túc bất đắc dĩ nói:
"Ta cũng không gạt ngươi. Ta tới đây cũng muốn tìm hiểu về việc này.”
Trương Hạo Vân nghiêm túc nói:
"Ta chờ mong ngày ngươi khám phá được chuyện này.”
Lúc này tựa hồ yến hội chánh điện đã sắp kết thúc, Nhâm Tiểu Túc rời đi theo Mai Qua, đám Trần Trình thì đi về một hướng khác.
Trong lúc nhất thời, nhóm nô bộc cả đời bán mạng cho Vu Sư bắt đầu ăn lấy ăn để chút cơm thừa canh cặn còn lại.
Mai Qua với tư cách là vai chính trong yến hội đêm nay biểu lộ hắn có chút mỏi mệt. Hai người phủ thêm áo choàng, quay về dịch trạm. Trên đường Tiểu Mai cảm khái:
"Những Vu Sư trẻ tuổi này toàn mùi thối nát, cũng chẳng hiểu vì sao lại như vậy.”
Nhâm Tiểu Túc cười giải thích:
"Nếu nội tâm chỉ có dục vọng và quyền lực, ngươi cũng sẽ như họ."
"Hay là thôi đi… "
Mai Qua bĩu môi:
"Đúng rồi, ta thấy ngươi tâm tình rất không tệ. Làm sao, ở Thiên điện kết giao được nhiều bằng hữu lắm hả?"
"Bằng hữu thì chưa phải, nhưng nói chuyện cũng vui vẻ.. "
Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm nói.
Mai Qua cúi đầu thầm nói:
"Bỏ ta một mình ở chánh điện, ngươi thì tiêu diêu tự tại a."
Vào lúc này, Nhâm Tiểu Túc bỗng dừng bước. Mai Qua ngẩng đầu thì thấy cuối đường có bóng người nhìn về phía mình!
Lúc này chừng hai giờ sáng. Trên đường chỉ có ba người bọn họ, dưới tình huống bình thường, thuộc dân tuyệt đối không ra ngoài lúc này.
Mai Qua nhỏ giọng hỏi:
"Bị phát hiện rồi, chúng ta làm sao đây?"
Nhâm Tiểu Túc thấp giọng nói:
"Ngươi về dịch trạm trước đi, ta gặp được lão bằng hữu."
"Lão bằng hữu?"
Mai Qua kinh ngạc:
"Ngươi từ Trung Thổ tới còn có thể gặp được lão bằng hữu?"
"Nói thật, ta cũng không nghĩ ngờ… "
Nhâm Tiểu Túc cảm khái.
Lúc này, Mai Qua chợt nghe bóng người đối diện run rẩy hỏi:
"Nhâm Tiểu Túc, là ngươi sao. Ngươi nghĩ ngươi mặc áo choàng là ta không nhận ra ngươi nha."
Nhâm Tiểu Túc nhếch miệng cười nói:
"Là ta, Vương Tùng Dương, ngươi với ta đúng là chân ái a, vậy mà vẫn nhận ra ta."
"Chân cái con mẹ nó, ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra. "
Vương Tùng Dương vô cùng đau đớn nói:
"Ta đã chạy tới đây rồi mà ngươi vẫn âm hồn bất tán. Đại ca, bỏ qua cho ta đi, ta chỉ muốn được vài hôm yên bình thôi mà!”
Nhâm Tiểu Túc từng bước một nhích tới gần Vương Tùng Dương:
"Nói ra chắc ngươi không tin, ta thật sự chỉ đi ngang qua đây."
Không đợi Nhâm Tiểu Túc tới gần, Vương Tùng Dương trực tiếp quay đầu bỏ chạy.
Mai Qua vừa định nói gì thì thấy Nhâm Tiểu Túc như mũi tên lao tới, để lại một mình hắn trên đường vắng:
"Này, trở về đi đường nào a. Hơn nửa đêm làm gì có ai cho ta hỏi đường đâu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận