Đệ Nhất Danh Sách

Chương 975: Tâm Bão Trùng Trùng

Nhâm Tiểu Túc ăn mặc áo màu đen đứng trên tầng thượng.
Hắn có thể thấy được sát thủ đang lờ mờ tới gần, thế nhưng hắn không chút hoảng hốt.
"Thuộc thế lực nào nhỉ?"
Nhâm Tiểu Túc nhìn tay tay súng bắn tỉa đã bị hắn cắt đứt tay chân:
"Có thể xếp nhiều người vào Lạc thành như vậy thì chỉ có tập đoàn mới làm được.
Rốt cục là tập đoàn nào?”

Tay súng bắn tỉa thống khổ vùng vẫy trên mặt đất.
Thiết bị truyền tin trong tai hắn vẫn đang hoạt động, vì thế đầu giây bên kia vẫn có thể nghe được tiếng của Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc ngồi xổm bên cạnh, kéo tai nghe của đối phương:
"Nói cho ta biết ngươi thuộc tập đoàn nào, ta giữ lại một mạng cho ngươi."

Tay súng bắn tỉa bởi vì quá đau đớn mà hô hấp trở nên kịch liệt, tựa hồ đang do dự gì đó.
"Yên tâm, chỉ cần ngươi nói ra tập đoàn sau lưng mình, ta sẽ lập tức rời đi…"
Nhâm Tiểu Túc nói.
Sau đó, hắn nắm lấy siết chặt nơi bị thương của tay súng bắn tỉa, chỉ với hai ngón tay, xương chỗ đó đã bị nghiền nát.
Một giây sau, tay súng bắn tỉa đang tính há mồm nói gì đó thì thất khiếu chảy máu mà chết.
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt, đây không phải là thủ đoạn của Hỏa Chủng sao, chỉ cần có biểu hiện phản bội sẽ lập tức chết.
Là Hỏa Chủng muốn giết Giang Tự à.
Rõ ràng hiện tại Hỏa Chủng cũng đang ăn bữa nay lo bữa mai kia mà.
Không đúng, Nhâm Tiểu Túc rút ra Hắc Đao đâm vào ngực tay súng bắn tỉa ngực, chỉ thấy bên trong có một con côn trùng màu đen đang ôm chặt trái tim của tay súng bắn tỉa
Thấy một màn như vậy, Nhâm Tiểu Túc nhất thời cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Chỉ là lúc Nhâm Tiểu Túc vừa tính dùng Hắc Đao giết chết con côn trùng nọ thì côn trùng đã hóa thành một cổ năng lượng màu đen và tiêu tán.
Đây là năng lực của một siêu phàm giả nào đó, dùng để khống chế tử sĩ!
Chẳng biết tại sao thời điểm phát hiện không phải Hỏa Chủng làm thì Nhâm Tiểu Túc thoáng cái thở phào nhẹ nhõm.
Chung quy đó cũng là những người vừa chiến đấu quên mình cùng với hắn.
Đến cùng là thế lực nào, vì sao từ trước đến nay hắn chưa từng nghe nói tới năng lực này chứ?
Đúng rồi, năng lực siêu phàm dùng để thực hiện những chuyện dơ bẩn thì sao có thể bại lộ dưới ánh mặt trời.
Nhâm Tiểu Túc đứng dậy, nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy những sát thủ áo đen đó đã sắp đến dưới lầu.
Hắn cầm súng bắn tỉa trên sân thượng bắn liên tục bốn tên sát thủ gần nhất rồi bình tĩnh đi cầu thang xuống.
Tiếng súng tiếp tục lượn vòng bên trong Lạc thành, dân chúng Lạc thành cũng biết, cái chết Giang Tự vẫn chưa kết thúc, hoặc nói, đây chẳng qua chỉ mới là bắt đầu.
Ít nhất, đối với Nhâm Tiểu Túc mà nói, trận báo thù này chỉ mới bắt đầu.
Lần này, hắn không sử dụng lão Hứa hay bất kỳ thủ đoạn nào khác để tránh bại lộ thân phận.
Hắn che giấu tung tích không phải sợ bị người tìm đến báo thù, mà hắn lo lắng mặt nạ bạc xuất hiện sẽ khiến đám người này chạy sạch.
Hiện giờ, hắn dùng âm thanh súng ngắm hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Hắn đối mặt với ngần này hung hiểm chính là muốn đuổi tận giết tuyệt đám người đó.
Giết từng tên quá phiền toái, vậy thì khiến cả đám bọn họ cùng tiến lên đi.
Bầu trời mù mịt, u ám giống như là tâm tình của Nhâm Tiểu Túc vậy.
Trong cao ốc không có ánh đèn, trong quá trình Nhâm Tiểu Túc đi xuống chỉ có ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào.
Nhâm Tiểu Túc đi qua khu vực ánh sáng giao thoa này, áo mưa màu đen như áo choàng chập chờn khiến bóng đen che nửa mặt của hắn liên tục thay đổi hình dạng, phảng phất như đan chéo cùng với hắc ám.
Một khắc khi hắn rời khỏi cao ốc, một sát thủ mai phục sẵn chuẩn bị nổ súng.
Trong chớp mắt thấy được Nhâm Tiểu Túc, sát thủ áo đen lập tức bóp cò.
Thế nhưng hắn chợt hoa mắt, sau đó thân hình Nhâm Tiểu Túc đã đứng trước họng súng.
Thiếu niên dứt khoát và quyết đoán vươn tay ấn đầu của tên sát thủ vào tường.
Tiếng giòn tan vang lên, đầu của tên sát thủ vỡ nát.
Nhâm Tiểu Túc không quan tâm tới người đã chết.
Hắn xoay người đi tới đường Mẫu Đan ở phía nam Lạc Thành.
Hắn không hề che giấu hành tung, cũng không nhanh chóng chạy khỏi đây.
Nhâm Tiểu Túc chẳng khác nào bia ngắm đột nhiên xuất hiện tại Lạc Thành, hấp dẫn hết thảy sự nguy hiểm ở nơi đây.
Tất cả cư dân Lạc thành đều trốn trong nhà không dám ra cửa.
Trên đường phố chỉ có Nhâm Tiểu Túc không tiếng động đi lại, tiếng bước chân được che lấp dưới tiếng mưa.
Đám sát thủ mặc đồ đen chẳng khác nào hai đàn sói đánh bọc từ hai bên.
Xung quanh vang lên tiếng kéo súng lách tách.
Khi đám sát thủ hoàn thành đột hình bao vây, Nhâm Tiểu Túc nháy mắt quẹo vào một ngõ hẻm tối.
Sát thủ bao phục ở nơi đó lập tức giơ súng lên bắn.
Thế nhưng tên sát thủ chợt phát hiện, cò súng ấn thể nào cũng không ăn, bởi vì cò súng đã bị Nhâm Tiểu Túc chặn lại.
Sau đó, tay trái của Nhâm Tiểu Túc nhô ra nhanh như chớp, một luồng sức mạnh đột ngột được truyền từ cánh tay đến các ngón tay.
Khi đó khớp ngón trỏ cứng rắn tấn công, để lại một lỗ hổng trên bụng trái của tên sát thủ.
Lá lách sát thủ trong nháy mắt bị phá hủy, một lượng lớn máy tràn ra trong nội tạng hắn.
Không còn thuốc chữa, hơn nữa trước khi chết hắn còn phải trải qua một đoạn thời gian đau khổ.
Ngõ hẻm được lát bằng gạch màu xám, mưa rơi xuống chảy xuôi vào lòng đất.
Sát thủ không cách nào hô lớn, vô lực ngã xuống mặt đất, dần dần mất đi ý thức.
Hắn chỉ có thể nhìn Nhâm Tiểu Túc cứ thế chậm rãi đi xa, áo mưa màu đen khuất dần.
Mấy trăm sát thủ áo đen vừa mới hoàn thành vòng vây cứ thế dễ dàng bị phá hỏng.
Bất quá bọn sát thủ cũng không buông tha cho Nhâm Tiểu Túc, bọn họ thậm chí còn không thèm chú ý La Lam mà toàn lực truy sát thiếu niên đột nhiên xuất hiện trong Lạc thành tràn ngập sát cơ này.
Theo bọn họ, nếu Nhâm Tiểu Túc chính diện đối kháng cùng bọn họ, vậy nói rõ thực lực đối phương tuy mạnh nhưng có hạn, không thể lấy sức một mình đối kháng cùng mấy trăm người bọn họ.
Cho nên khi nghĩ tới đây, bước chân đám sát thủ áo đen lập tức tăng nhanh, vòng vây lần nữa được thành lập, tựa như mạng nhện không ngừng bao lấy Nhâm Tiểu Túc.
Chỉ là, bọn họ tăng nhanh bước chân, Nhâm Tiểu Túc cũng thế.
Bọn họ nhanh bao nhiêu, Nhâm Tiểu Túc nhanh bấy nhiêu.
Hai bên tựa như đường thẳng song song, vĩnh viễn không cách nào tới gần.
Khoảng cách của đám sát thủ áo đen cùng Nhâm Tiểu Túc xa gần thế nào đều do thiếu niên quyết định.
Nhâm Tiểu Túc đi từ bắc về phía nam.
Hắn muốn đi tới đường Mẫu Đan.
Mà đám sát thủ thấy hướng đi của Nhâm Tiểu Túc cũng hiểu đại khái đối phương muốn đi đâu.
Sát thủ áo đen la lên với tay nghe:
"Tay súng bắn tỉa số, mau tìm vị trí bắn ở phía nam!"
"Tay súng bắn tỉa?"
"Tay súng bắn tỉa số 2?"
Bấy giờ, đám sát thủ áo đen kinh ngạc phát hiện tay súng bắn tỉa còn lại của bọn họ đã biến mất tự lúc nào, sinh tử chưa rõ.
Nhâm Tiểu Túc đi trên đường chợt nghĩ, không biết ngày xưa Giang Tự có đi qua con đường này giống hắn, quan sát cây cối xanh um hai bên đường, suy nghĩ về thế đạo khiến người ta vừa yêu vừa hận này.
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc càng muốn giết người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận