Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1049: Hai Ngày Nữa Lại Tới


Chu Sĩ Tể chết như thế nào?
Binh sĩ Chu thị sao có thể không biết việc này, tất cả liên minh hàng rào đều biết hai ông chủ Chu thị kia làm sao mà chết, chính là do chủ nhân thiết giáp gây ra.
Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm:
"Xem ra các ngươi biết nha."
Động tĩnh lần lôi kéo nạn dân này nhất định sẽ rất lớn, hơn nữa hắn còn muốn dẫn theo thật nhiều nạn dân nữa. Nhâm Tiểu Túc cảm thấy hắn cần làm phải trò chuyện một cách ăn ý với chủ nhân Chu thị.
Nếu không được thì đánh cho ăn ý.
Không phải Nhâm Tiểu Túc cố ý làm cao đâu. Chỉ là hắn hiểu rõ tình hình hiện tại. Đối với Chu thị, số nạn dân này có ý nghĩa gì? Nếu ở thời bình, đây sẽ là sức lao động lớn, nhưng bây giờ, đây lại là tai họa ngầm.
Cho nên Vương thị không muốn nạn dân tới Tây Bắc, còn Chu thị thì ngược lại.
Trong tình huống này, sự xuất hiện của Nhâm Tiểu Túc cùng đại lừa dối sẽ giúp Chu thị giải quyết vấn đề này!
Kêu Chu thị công khai thừa nhận Nhâm Tiểu Túc đang giúp bọn họ là chuyện không thể nào nhưng bí mật thả lỏng thì được.
Cho nên, căn bản bọn họ sẽ không liều chết với Nhâm Tiểu Túc.
Về mối hận cũ của Thiếu soái Tây Bắc cùng Chu thị thì sớm đã không tính tới nữa.
Khi Chu Sĩ Tể vừa bị Nhâm Tiểu Túc ám sát, Chu thị đã tuyên bố sẽ phản kích Tây Bắc. Nhưng nói thì nói, hành động lại là chuyện khác, bởi vì Chu Sĩ Tể vẫn luôn chèn ép nhất mạch của Chu thị, không cho họ thượng vị.
Vừa rồi binh sĩ phòng giữ nói tới Chu Sĩ Tể cùng Chu Thủ Thạch liền gọi là lão già, không có chút tôn trọng nào.
Chuyện này đều là trên làm dưới theo, người phía trên có lập trường gì, người phía dưới sẽ biểu hiện thái độ.
Hiện tại muốn người cầm quyền mới của Chu thị báo thù cho Chu Sĩ Tể, đập nồi dìm thuyền với Tây Bắc là chuyện không thể nào.
Hơn nữa, mấu chốt vấn đề ở chỗ, Nhâm Tiểu Túc có thể tiêu diệt tướng địch giữa vạn quân. Hiện tại tân chủ nhân của Chu thị nào ngốc tới mức làm chuyện tự rước lấy nhục, càng không nhàn rỗi chọc tới Nhâm Tiểu Túc.
Bằng không thì mông hắn ngồi chưa ấm bảo tọa đã bị đá xuống, tiện nghi cho tên tiếp theo rồi.
Lúc này, binh sĩ phòng giữ nhìn bàn tay được phủ thiết giáp của Nhâm Tiểu Túc, bọn họ không nhận ra tướng mạo Nhâm Tiểu Túc nhưng thiết giáp thật sự là một tờ giấy chứng nhận cấp độ cao. Vì thế cả đám binh sĩ liền nhao nhao mở cò, lùi lại mười bước nhưng vẫn không nổ súng!
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Lần này ta tới là để giúp đỡ Chu thị. Không phải các ngươi vẫn luôn đau đầu vì số nạn dân này à. Ta sẽ đưa họ tới Tây Bắc một đám. Bọn họ không chết đói, các ngươi cũng không cần lo sợ tai họa ngầm. Chẳng phải cả hai cùng có lợi ư? Ta cảm thấy việc này các ngươi chắc chắn không làm chủ được. Cho nên tốt nhất hãy kêu cấp trên các ngươi tới nói chuyện với ta thì hơn.”
Sắc mặt quan quân phòng giữ âm tình bất định, hắn ra hiệu cho binh sĩ bên người chạy trở về thông báo với thượng cấp việc này.
Rất nhanh, tân chủ nhân của Chu thị Chu Khánh Dương đã gọi nhận điện thoại. Sau khi biết Nhâm Tiểu Túc muốn dẫn nạn dân về Tây Bắc, hắn suy tư nửa ngày rồi trả lời: Tây Bắc có thể hỗ trợ Chu thị lúc này, các ngươi hãy thay ta cảm tạ hắn a...
Thằng này cũng chỉ là quả hồng mềm. Bằng không cũng không đến mức bị Chu Sĩ Tể đè đầu cưỡi cổ nhiều năm như vậy. Có thể nói sau khi Chu Sĩ Tể chết, trong Chu thị thật sự không còn ai đủ khả năng gánh vác Chu thị.
Chu Khánh Dương cúp điện thoại, thư ký bên cạnh hắn suy tư một lúc rồi nói:
"Trưởng quan, tuy hiện tại nạn dân là gánh nặng với chúng ta nhưng thời điểm chấn hưng Chu thị, nhân khẩu chính là cơ sở a. Để họ dẫn nạn dân đi như vậy, có phải chúng ta quá dễ nói chuyện rồi không? Lương thực của chúng ta đang được vận chuyển từ phía nam tới đây. Chưa chắc số nạn dân này sẽ bị chết đói."
Sắc mặt Chu Khánh Dương tối sầm:
"Còn phải đợi ngươi dạy ta cách làm việc?”
Chu Khánh Dương dù có ngu xuẩn cũng hiểu rõ lý lẽ những gì thư ký nói. Thế nhưng đối phương là Nhâm Tiểu Túc a, Chu Sĩ Tể vừa mất không được bao lâu, chẳng lẽ còn muốn đối phương giết tới cửa lần nữa?
Hắn có thể làm sao chứ, hắn cũng rất tuyệt vọng a!
Kỳ thật, lấy thực lực Chu thị hiện tại không cần sợ một siêu phàm giả. Thế nhưng Chu Khánh Dương lại sợ chết.
Hơn nữa, Nhâm Tiểu Túc cũng không phải đi lại một mình. Lực phá hoại của hơn mười Kỵ Sĩ cực kỳ kinh người.
Ngữ khí Chu Khánh Dương hòa hoãn một chút:
"Hiện giờ kẻ địch của chúng ta là Vương thị, không cần khiến Tây Bắc trở thành cường địch. Ngươi phải hiểu, nhân khẩu quan trọng chỉ khi chúng ta vượt qua kiếp này. Hơn nữa bọn họ chỉ có hai người, có thể mang đi được bao nhiêu nạn dân?!”
Thư ký vừa nghĩ cũng thấy đúng, đối phương chỉ có hai người, có thể dẫn đi được bao nhiêu nạn dân a?
Nghĩ tới đây thì thư ký yên lòng lại, Chu Khánh Dương tiếp tục nói:
"Hơn nữa bọn họ dẫn nạn dân đi phải qua Vương thị, Vương thị sao có thể đồng ý cho bọn họ nghênh ngang đi qua như vậy. Vương Thánh Tri chắc chắn sẽ nghĩ cách chặn đường, từ đó chẳng phải Tây Bắc cùng Vương thị sẽ đánh nhau sao?"
Thư ký mỉm cười:
"Nguyên lai ông chủ suy nghĩ chu toàn như thế, là ta thiển cận."
Chu Khánh Dương nhìn bộ dáng khiêm tốn của thư ký thì tâm tình nhất thời thư sướng.
Bấy giờ, điện thoại bên trong biệt thự lại vang lên, Chu Khánh Dương nhấc máy:
"Thế nào?"
"Trưởng quan, Nhâm Tiểu Túc đã dẫn theo nạn dân rời đi…"
Đầu dây bên kia có người nói.
"Ừ, dẫn theo bao nhiêu người rời đi?"
Chu Khánh Dương mỉm cười nói:
"Hơn mười hay mấy trăm người?"
"Sáu ngàn! Ông chủ, bọn họ dẫn đi sáu ngàn người a!"
Chu Khánh Dương:
"? ? ?"
Lúc này Chu Khánh Dương chấn kinh. Hai người này buôn người hai sao mà dẫn đi nhiều nạn dân dữ vậy?
"Bọn họ rời đi kiểu gì?"
Chu Khánh Dương hỏi.
"Nhâm Tiểu Túc hô một tiếng 'Vương Tùng Dương, xe tới', kết quả một đoàn tàu hơi nước hiện ra… "
Đầu dây bên kia tiếp tục nói:
"Đoàn tàu hơi nước kia không đi về hướng Vương thị mà chạy vào rừng.”
"Nạn dân cứ thế đi cùng hắn?"
Chu Khánh Dương nuốt một ngụm nước miếng hỏi.
Đầu dây bên kia nói tiếp:
"Sau khi nạn dân biết được hắn là Thiếu soái Tây Bắc đều muốn cùng hắn đi. Nếu không phải xe chở không hết chắc toàn bộ đều đi hết cả.”
Nếu thật sự như vậy, số nạn dân rời đi sẽ lên tới mấy vạn người.
Chuyện Thiếu soái Tây Bắc báo thù cho Giang Tự đã sớm lan truyền khắp đại giang nam bắc. Rất nhiều người đều thật lòng kính nể Nhâm Tiểu Túc, cho nên các nạn dân cũng vậy.
Lúc trước bọn họ còn lo bản thân sẽ bị lừa bán, hiện tại cái họ lo lắng là bản thân chậm quá không kịp lên xe...
Chu Khánh Dương xoa xoa mi tâm nói:
"Nạn dân của chúng ta có chừng hơn mười vạn, dẫn đi sáu ngàn người không có gì đáng ngại, sáu ngàn người mà thôi, không sao."
Thư ký ở một bên gật đầu, sáu ngàn người xác thực không sao, ngược lại có thể giúp giảm bớt gánh nặng cho Chu thị.
Thời điểm này Chu Khánh Dương hỏi:
“Trước khi đi hắn có nói gì không?”
"Có…"
Đầu dây bên kia dừng lại một chút rồi nói:
"Hắn nói qua hai ngày nữa hắn sẽ quay lại..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận