Đệ Nhất Danh Sách

Chương 865: Không Có Tác Dụng Với Hỏa Chủng

Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có chút đáng tiếc, nếu lão Hứa, Ám Ảnh Chi Môn, đoàn tàu hơi nước không cùng bị phong ấn.
Hôm nay hắn nhất định sẽ giết được áo đen.
Hắn cũng không tiếp tục đuổi giết áo đen.
Đơn giản vì hiện tại lão Hứa bị phong ấn, tốc độ hắn xa xa không bằng đối phương.
Điều khiến Nhâm Tiểu Túc có chút ngoài ý muốn là tố chất thân thể áo đen lại trên T5.
Âm thanh của Dương Tiểu Cận truyền tới thông qua tai nghe mini:
- Không sao chứ?
Sau trận đánh ở Thánh Sơn, Nhâm Tiểu Túc từng dùng bản thân như mồi nhử để giết T5.
Xuống núi, Nhâm Tiểu Túc đã mua máy truyền tin mini để hắn và Dương Tiểu Cận có thể liên lạc trong lúc chiến đấu.
Tuy hai người rất ăn ý nhưng có thêm tai nghe chẳng phải chuyện tốt có đôi à.
Hiện giờ hai người bọn họ phối hợp ngược lại rất thuận tay.
Một làm mồi nhử, một người đánh lén, nếu không ai làm mồi nhử, muốn tìm con mồi cũng đã mất nửa ngày.
- Không có việc gì…
Nhâm Tiểu Túc nhìn thoáng qua miệng vết thương trước ngực.
Vết thương sâu chừng 1 cm, nếu người khác bị như thế hẳn sẽ rất sợ, nhưng với Nhâm Tiểu Túc thì đây chỉ là vết thương ngoài da.
Hắc dược chuyên trị ngoại thương, còn một công năng khác của Hắc dược thì hắn không cần dùng.
Tiếng Dương Tiểu Cận truyền tới từ tai nghe:
- Ngươi bị thương, ở chỗ cũ đợi ta.
Nàng là muốn tới chỗ Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc nghe được giọng nói lo lắng của đối phương thì có chút dở khóc dở cười, giải thích:
- Ta thật sự không sao.
- Không có việc gì cũng chờ…
Dương Tiểu Cận ung dung nói.
Được rồi, chờ thì chờ.
Không bao lâu, Dương Tiểu Cận khoát lùm cây ngụy trang đi tới.
Lúc trước hai người phân tán, Nhâm Tiểu Túc một đường chạy lên núi, Dương Tiểu Cận thì nhanh chóng ngụy trang, tìm vị trí xạ kích tốt nhất.
Về phần như thế nào để địch nhân đi vị trí đó không phải việc gì khó với Nhâm Tiểu Túc.
Dương Tiểu Cận nói:
- Cái kéo.
Nhâm Tiểu Túc lấy một cái kéo từ trong cung điện đưa cho nàng, chỉ thấy Dương Tiểu Cận nghiêm túc cắt bỏ y phục trước ngực hắn, sau đó nói:
- Hắc dược.
Nhâm Tiểu Túc vừa nhìn đối phương chuyên tâm xử lý miệng vết thương, một bên trêu chọc nói:
- Tuy không giết được vật thí nghiệm nhưng sau khi bị đạn đen bắn hẳn cũng hóa đen.
Không biết thủ hạ của hắn có ghét bỏ hắn không nhỉ?
- Còn có tâm tư nói nhảm…
Dương Tiểu Cận oán giận nói:
- Lá gan của ngươi lần cũng quá lớn rồi.
Nếu vết thương này sâu hơn một chút, nói không chừng liền có thể đụng tới động mạch và dây thần kinh của ngươi.
- Ta sợ cái gì, không phải còn có ngươi sao.
Hơn nữa ta nắm chắc, hắn không giết được ta…
Nhâm Tiểu Túc giải thích nói:
- Nếu không diệt được vật thí nghiệm thì sau này sẽ có rất nhiều người chết thảm.
Ngươi thấy không, còn có vật thí nghiệm được chuyển hóa từ mọi rợ nữa.
- Thấy được, có thể là nó bắt mọi rợ người thì sao?
Dương Tiểu Cận hỏi:
- Thực lực của chúng thế nào?
- Mọi rợ chuyển hóa thành vật thí nghiệm rõ ràng lợi hại hơn một ít…
Nhâm Tiểu Túc cảm khái nói:
- Ngay cả ta cũng không thể cùng lúc đánh với 10 đầu.
Chỉ có thể dùng tốc độ áp chế chúng.
May mà kỹ xảo chiến đấu của chúng không quá giỏi, bằng không rất khó đối phó.
Dương Tiểu Cận nghe đến đó thì đứng dậy móc súng lục tùy thân ra bắn mọi rợ vật thí nghiệm một phát.
Kết quả đạn chỉ kẹt trong làn da của đối phương!
Nàng nhíu mày:
- Nếu không phải Hắc Đao của ngươi sắc bén, chỉ sợ cũng không có cách nào dùng tốc độ áp chế đâu.
Da chúng cứng như thế, binh lính bình thường đụng phải thì chết chắc.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc lo lắng:
- Chúng ta cũng dần có kinh nghiệm đối phó với vật thí nghiệm rồi.
Bất quá nếu nó chuyển hóa mọi rợ thì sau này rắc rối hơn nhiều.
Hơn nữa ta cảm thấy trong trận chiến này, vật thí nghiệm đóng vai trò chủ chốt…
Nhâm Tiểu Túc phân tích:
- Ngươi nghĩ xem, vừa rồi chúng ta chỉ gặp được 10 mọi rợ bị chuyển hóa, chứng tỏ tỷ lệ chuyển hóa của chúng rất thấp.
Lúc trước số lượng của chúng là cả vạn đầu.
Thế nhưng mọi rợ có phát hiện ra không? Nếu người bình thường bị chuyển hóa thì sao, phương bắc thất thủ cũng không chỉ có hàng rào 176 thôi đâu.
Chỗ đó đều là mọi rợ, sao chúng cho phép vật thí nghiệm bắt người chứ.
Ta nghĩ vật thí nghiệm và quân đoàn viễn chinh đã hợp tác với nhau.
Lần này mọi rợ xuôi nam nói không chừng là do nó giật dây đó chứ.
Vì sao mọi rợ là tiến hóa quần thể mà người Trung Nguyên chỉ là cá thế?
- Hẳn là do phương bắc quá lạnh, cùng không quá chắc, cũng có thể do gen…
Dương Tiểu Cận gật đầu:
- Bất quá sau này cũng dễ tìm ra tên áo đen vừa rồi.
Nó màu đen mà đám kia thì màu xám…
Cho nên, sau này khả năng có thể đánh lén đối phương ở cự ly xa không thấp.
- Chúng ta nên báo chuyện này cho Hỏa Chủng thế nào đây?
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói:
- Gửi một tờ, báo vị trí này cho họ.
Họ thấy thi thể mọi rợ bị chuyển hóa chắc sẽ tự đoán ra.
- Ừ, ghi rõ chuyện của áo đen luôn…
Dương Tiểu Cận gật đầu:
- Được rồi, miệng vết thương đã xử lý xong.
- Ta cõng ngươi về.
- Không cần không cần không cần…
Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng cười nói:
- Chút tổn thương này không đến mức để ngươi cõng.
Dương Tiểu Cận thở dài nói:
- Ngươi cũng không hơn gì Lương Sách đâu, sau này đừng cười người ta đi…
Nhâm Tiểu Túc:
- Câm nín !!!
Hai người trở lại cứ địa, chiến đấu nơi này vẫn chưa kết thúc.
Nhâm Tiểu Túc từ xa phát hiện được mọi rợ chiếm được một khu nhà, hơn nữa còn bắt vài người làm con tin.
Chỗ đó cách chiến trường chừng trăm mét.
Điều này nói rõ trong lúc chiến đấu mọi rợ đã đột phá vòng vây.
Không thể không nói sức chiến đấu của mọi rợ rất mạnh, ý chí cũng vô cùng cường ngạnh.
Nhâm Tiểu Túc không khỏi cảm khái, đám mọi rợ này quá tinh ranh, còn biết học người ta giữ con tin.
Đáng tiếc chúng tính sai rồi, chuyện bắt cóc con tin với Hỏa Chủng mà nói không có tác dụng.
Từ xa Nhâm Tiểu Túc thấy binh sĩ Hỏa Chủng hoàn toàn không có ý muốn cứu con tin, cũng không cử ai ra đàm phán cả.
Họ trực tiếp đẩy một khẩu đại pháo tới, trông như muốn trực tiếp bắn phá tòa nhà kia…
Nhưng người này có thể hi sinh vì nhiệm vụ, cũng hi sinh người khác được, thật sự là những chiến binh máu lạnh…
Đột nhiên, Dương Tiểu Cận nói:
- Ngươi động tâm muốn lôi kéo P5092 đúng không?
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Cũng có, chung quy ta cảm thấy hắn và Tây bắc không hợp lắm.
- Không, ta cảm thấy rất hợp…
Dương Tiểu Cận nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận