Đệ Nhất Danh Sách

Chương 417: Che Gió Chắn Mưa

Trong chớp mắt, Nhâm Tiểu Túc bóp cò súng giết địch nhân xong, hắn cũng chẳng lười biếng mà lập tức xoay người chạy về nơi hoang dã. Không có ai quy định nơi này có 2 tay súng bắn tỉa của Tông thị sẽ không thể có thêm người thứ 3.
Bấy giờ, máu từ miệng vết thương ở bắp chân trái của Nhâm Tiểu Túc cuồn cuộn chảy ra ngoài. Hắn đi đường đều phải đi khập khiễng.
Không phải Nhâm Tiểu Túc không nhịn đau được, mà là sợi cơ đã đứt, dẫn tới hiện giờ chân trái không có lực. Dù ý chí hắn có kiên định cũng không thể trong chớp mắt nối sợi cơ nhục lại được…
Cho nên, vẫn là câu nói kia, đi trên dây, nguy hiểm nhất là ba bước cuối cùng.
Người có thể đi tốt ba bước này mới xứng đáng đi trên dây.
Trận chiến này đã hao phí không ít tinh lực của Nhâm Tiểu Túc, bất kể là tiêu diệt đại đội du kích hay đấu trí, so dũng khí với tay súng bắn tỉa. Mấy lần lăn lộn này Nhâm Tiểu Túc đều chưa từng gặp bao giờ.
Kỳ thật đối phương cũng không phải tay súng bắn tỉa giỏi nhất. Theo lời Dương Tiểu Cận nói, tại Tây bắc, không có tay súng bắn tỉa cực hạn nào, ngay cả người ngang hàng với nàng cũng chẳng có.
Mà Nhâm Tiểu Túc cũng không phải người quá mưu trí gì, hắn chỉ cố gắng học cách chiến đấu, cách săn bắn mà thôi.
Trước kia, đối tượng của hắn là dã thú không có não, mà bây giờ thì là người có tư duy.
Nếu có bậc thầy săn bắn tại đây, đối phương sẽ xì mũi coi thường với những chuyện Nhâm Tiểu Túc đã làm. Tỷ như lúc hắn đánh bạc vào phát súng thứ tư, có nên đuổi theo xa như vậy không. Hoặc kỳ thật hắn đã sớm có cơ hội giết tay súng bắn tỉa nhưng hắn không phát hiện ra.
Có Dương Tiểu Cận ở đây, chỉ sợ trong mắt nàng, mấy tay súng bắn tỉa này rất ngu, thương pháp kém cỏi vô cùng.
Bất kể nói thế này, Nhâm Tiểu Túc cũng đang tiến bộ từng ngày.
Địch nhân chết mới là điều quan trọng nhất.
Nhâm Tiểu Túc núp đằng sau bụi cỏ tại sườn núi thật lâu cũng không thấy có tay súng bắn tỉa thứ ba, cũng chẳng nhìn ra được binh sĩ du kích của Tông thị có phản ứng gì.
Chung quy, lực lượng du kích có hai đại đội cùng hai tay súng bắn tỉa sẽ không mặc kệ Nhâm Tiểu Túc diễu võ giương oai tại đây.
Nhưng khả năng cao, binh sĩ du kích thấy bên này không dễ chọc, dứt khoát lùi về canh giữ sông Bắc Vịnh. Việc này cũng có khả năng lắm, chỉ là xem đối phương chọn thế nào thôi.
Đợi một hồi lâu Nhâm Tiểu Túc cũng không thấy có binh sĩ du kích xuất hiện, phảng phất như đã rút lui khỏi dãy núi này.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ, quyết định quay về tụ họp với Tiêm Đao Liên trước. Hắn đã rời đi hai ngày, không biết phía sau thế nào rồi.
Vậy mà bấy giờ, hắn chợt thấy từ phía nam bắc có một lượng lớn binh sĩ tiến tới bao vây hắn. Nhâm Tiểu Túc ngạc nhiên, đối phương không rời khỏi dãy núi mà hao tổn một tí thời gian tập kết rồi trực tiếp phái một đoàn người tiến vào trong sơn mạch, triệt để quét dọn sơn dã!
Đây là muốn bao vây hắn a!
Chơi lớn quá rồi, một lần liền điều tới cả một đoàn quân? Huy động nhân lực không nhỏ.
Nhâm Tiểu Túc có chút đau não, Tiêm Đao Liên còn phải xuyên qua nơi này, cho nổ cầu Bắc Vịnh. Bây giờ thì xuyên qua kiểu gì nữa?
Nhâm Tiểu Túc xoay người chạy về hướng sau lưng, phải thoát khỏi vòng vây trước rồi nói.
Trong lúc chạy, Nhâm Tiểu Túc còn suy nghĩ có nên dùng bụi gai đỏ bẫy đám binh sĩ Tông thị này không. Đối phương quá nhiều người, muốn đoàn diệt là không thể, nhưng gài bẫy một chút vẫn được à nha.
Có điều Nhâm Tiểu Túc phát hiện, khả năng cao khi tay súng bắn tỉa gọi cứu viện, đã báo cáo uy lực kinh khủng của bụi cả rồi.
Cho nên, đám binh sĩ này không đi vào lùm cây, dọc theo dốc núi cũng không có quá nhiều bụi cỏ, cẩn thận vô cùng.
Hơn nữa, Nhâm Tiểu Túc thấy có binh sĩ Tông thị mang theo súng phun lửa! Có thứ đồ chơi này, bụi gai không thể phát huy công dụng ở mức tối đa, chỉ cần một mồi lửa là thiêu sạch sẽ rồi.
Không thể không nói, thực vật cũng có thiên địch.
Nhìn một màn như vật, Nhâm Tiểu Túc không chạy vào bụi cây nữa mà một đường khập khiễng chạy tới cuối dãy núi.
Dường như chỉ huy của Tông thị tại Bắc Vịnh đã thật sự nổi giận, nhất định phải giết cho bằng được Nhâm Tiểu Túc mới thôi.
Trong lúc chạy trốn, Nhâm Tiểu Túc phát hiện, dường như binh sĩ Tông thị có thể phát hiện được vị trí chính xác của hắn vì máu chảy từ vết thương.
Kế hoạch Nhâm Tiểu Túc cắt đuôi Tông thị để tụ hợp với Tiêm Đao Liên không thể thực hiện được.
Trong quá trình chạy trốn, Nhâm Tiểu Túc thoáng quay đầu nhìn lại phía sau, phát hiện binh sĩ Tông thị dẫn theo mấy con chó săn cỡ lớn. Mấy con chó săn kia lớn gần bằng người, thân thể trưởng thành, mạnh tới mức binh sĩ khó lòng kéo chúng lại.
Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, đám chó săn này còn có thể dùng để làm thú cưỡi cũng được a…
Mùi máu tươi!
Nhâm Tiểu Túc bỗng nhận ra điểm này. Vết thương tại bắp chân của hắn không chỉ khiến hành động của hắn chậm chạp hơn, còn để lại mùi.
Tuy Nhâm Tiểu Túc đã thoa hắc dược nhưng không che lấp được mùi máu tươi.
Xem ra binh sĩ Tông thị xác định được vị trí của hắn là nhờ điều này.
Chỉ là Nhâm Tiểu Túc không cách nào xử lý được mấy con chó săn. Mùi máu tươi không phải cởi bỏ y phục dính máu ra là được. Trừ phi hắn tới mộ dòng suối, rửa ráy sạch sửa mới có thể an toàn quay lại chỗ của Tiêm Đao Liên.
Nhưng gần đây lại không có con suối nào.
Đến chiều hôm sau, binh sĩ Tông thị thấy tốn ngần ấy thời gian vẫn chưa đuổi kịp Nhâm Tiểu Túc thì trực tiếp thả chó săn ra để chúng tự do truy đuổi!
Việc này khiến Nhâm Tiểu Túc càng thêm đau đầu. Dù hắn bị thương nhưng hành động vẫn mau lẹ hơn đám binh sĩ kia. Có điều với chó săn lại khác, thứ đồ chơi này đã biến dị rồi đó!
Hơn mười đầu chó săn có thể gặp một người không còn chút thịt thừa, chạy nơi sơn dã chẳng khác nào dẫm trên đất bằng.
Nhâm Tiểu Túc nhìn thoát qua Ảnh tử trong cung điện. Lúc này, Ảnh tử vẫn chưa ngưng tụ lại. Về sau, hắn phải cẩn thận không được để mi tâm Ảnh tử bị thương, phải chuẩn bị mũ giáp cho Ảnh tử mới được…
Mắt thấy mấy chục đầu chó săn cách mình ngày càng gần, Nhâm Tiểu Túc đã chuẩn bị tốt để quay lại giết sạch chúng!
Nếu không có hỏa lực của Tông thị phía sau, hắn cũng chẳng quá sợ đám chó săn này!
Nhâm Tiểu Túc phải giết đám chó săn ở ngay đây, không thể để chúng dẫn binh sĩ Tông thị tới chỗ Tiêm Đao Liên được.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên tiếng súng máy vang lên từ phía trên núi.
Nhâm Tiểu Túc nghe tiếng người hô:
- Nhâm Tiểu Túc, mau tới đây. Chúng ta yểm hộ cho ngươi!
Không biết từ lúc nào Tiêm Đao Liên đã tới hai bên dãy núi, tạo nên phòng tuyến giản dị. Phó Nhiêu đặt một khẩu súng máy hạng nặng trên mặt đất, chỉ vài giây đã đánh chết sáu bảy con chó sau lưng Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc nhẹ nhàng thở ra, đây là cảm giác có chiến hữu. Thời điểm ngươi cần dựa dẫm, sẽ có người che mưa chắn gió sau lưng giúp ngươi.
- Còn thất thần làm gì. Mau tới đây, tới hơn 10 đầu chó săn. Nhâm Tiểu Túc, rốt cuộc phía sau ngươi có bao nhiêu truy binh thế hả…
Trương Tiểu Mãn cảm khái:
- Ngươi chạy mau đi a...
Bạn cần đăng nhập để bình luận