Đệ Nhất Danh Sách

Chương 726: Hẻm Núi Quỷ Dị


Lúc này, đội ngũ của Nhâm Tiểu Túc vừa tới một hẻm núi lạ.
Trình Vũ nhận được tin bảo đội ngũ của Hương Thảo có Lý Thần Đàn đồng hành.
Hiện tại cả đội ngũ đã mất đi khống chế.
Mỗi ngày mọi người đều phải xem Lý Thần Đàn biểu diễn ảo thuật.
Chỉ trong chớp mắt, tâm lý Trình Vũ như lấy lại cân bằng. Ít nhất không chỉ có đội ngũ của hắn mới đụng phải mấy chuyện phiền phức này…
So sánh ra, dù đội ngũ của họ có đứa phiền phức như Nhâm Tiểu Túc nhưng vẫn có trợ lực lớn từ mặt nạ bạc.
Tuy mặt nạ bạc chưa từng giao lưu với họ nhưng có đối phương đi cùng, Trình Vũ cảm thấy an tâm hơn rất nhiều….
Nhâm Tiểu Túc nhìn hẻm núi trước mặt, vách đá hai bên dựng đứng như đao.
Hắn nhỏ giọng nói với Dương Tiểu Cận:
- Cuối cùng ta cũng nhận ra, những điều kỳ quái này cứ như lốc xoáy bị ai đó thiết kế để kéo tất cả mọi người vào.
Giống như sự kiện Đông Hồ lần trước, bất kỳ lúc nào cũng tràn ngập nguy cơ.
Nhâm Tiểu Túc từng khinh thường Hỏa Chủng vì hắn gặp một ít thành viên chỉ biết là trò lòe loẹt, về mặt chiến đấu thì chẳng lợi hại tí nào.
Nhưng từ sau sự kiện Đông Hồ, hắn phải lần nữa nhìn lại tổ chức này.
Kỳ thật Khánh thị và Tên Côn Đồ coi trọng Hỏa Chủng là có nguyên nhân.
Những người này chưa bao giờ ngồi khoanh tay chờ chết cả.
- Người đứng đầu Hỏa Chủng là ai? Ta chưa từng nghe nhắc tới…
Nhâm Tiểu Túc nói.
- Không có.
Hỏa Chủng không chỉ nằm trong tay 1 người.
Nó khác với những tập đoàn kia.
Trong tập đoàn chỉ có một gia chủ duy nhất nhưng Hỏa Chủng có tận 5 người…
Dương Tiểu Cận nói:
- Ngươi không thể nào xác định được việc nào đó là do ai hay tất cả đều nhúng tay vào.
- Năm người?
Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn nói:
- Họ sẽ không vì phân phối lợi ích không đồng đều mà sinh ra hiềm khích à?
- Đây là chỗ đặc biệt của Hỏa Chủng….
Dương Tiểu Cận nói:
- Nghe nói họ sẽ không chia rẽ vì lợi ích.
Hơn nữa chức vị của họ không giống ban giám đốc hoặc đoàn chủ tịch của tập đoàn.
Năm người lãnh đạo là nhà khoa học giỏi nhất của năm lĩnh vực khác nhau.
Năm vị trí này là cố định, mỗi người dẫn đầu một đoàn nghiên cứu.
Phương hướng nghiên cứu bất đồng.
Nếu một trong năm người chết đi, người trong đoàn nghiên cứu của họ sẽ đề cử một thành viên lên thay thế.
- Vậy chuyện Đông Hồ là ai làm?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Việc này không rõ…
Dương Tiểu Cận lắc đầu.
Sau khi vào hẻm núi, Nhâm Tiểu Túc chợt phát hiện hai bên vách đá có vết nứt mơ hồ.
Bộ dám lởm chởm như bị ai đó khắc lên.
Mọi người cũng phát hiện ra chuyện này, trợ thủ của Trình Vũ kỳ quái nói:
- Chẳng lẽ hẻm núi này là nhân tạo? Không thể nào.
Nơi này không phải đường lên núi, đào con đường này ra làm gì.
Phải biết, hiện tại họ đang ở trong rừng, công ty Hỏa Chủng có làm đường đi lên núi nhưng cả bọn nào dám đi công khai như thế.
- Được rồi, bớt nói nhảm đi…
Trình Vũ nói:
- Mau đi qua chỗ này rồi nói.
Địa hình hẻm núi này vốn nguy hiểm, rất dễ bị mai phục nên Trình Vũ không muốn lãng phí thời gian ở đây.
Ở trong hẻm núi, mọi người phải cẩn thận phòng bị Hỏa Chủng đánh lén.
Vậy mà sắp đi qua xong, họ lại chẳng thấy Hỏa Chủng có bất kỳ động tĩnh gì.
- Không hợp lý…
Nhâm Tiểu Túc nói.
Nơi này rất dễ phục kích, mà đây lại là sân nhà của Hỏa Chủng nữa.
Họ quen thuộc địa hình như thế sao có thể dễ dàng buông tha.
Trong lúc nói chuyện, lão Hứa đã dẫn đầu rời khỏi hẻm núi.
Trình Vũ cảm thán:
- Quả nhiên năng lực càng lớn càng có trách nhiệm.
Nhìn mặt nạ bạc mà xem, nhiều lần thay chúng ta ngăn cản phiền toái.
Người trong đội có ai làm được như vậy đâu.
Trong lời nói của Trình Vũ ngầm có ý, rõ ràng Nhâm Tiểu Túc là bắp đùi của La Lam mà dọc đường này hai người Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận luôn đi sau cùng, cứ như sợ khi gặp phải nguy hiểm sẽ đứng mũi chịu sào không bằng.
Nhâm Tiểu Túc cũng không quan tâm tới Trình Vũ lắm.
Thông qua lão Hứa, hắn thấy được bên ngoài hẻm núi là một rừng cây rậm rạp, không có bất kỳ chỗ kỳ quái nào cả, thậm chí còn chẳng có mai phục.
Mọi người đi theo lão Hứa rời khỏi hẻm núi.
Nhưng trong nháy mắt, Nhâm Tiểu Túc chợt thấy trợ thủ Trình Vũ bỗng nhiên móc súng ra bắn người bên cạnh.
Không riêng gì tên này, rất nhiều người sau khi rời khỏi hẻm núi đều như nhập ba.
Chỉ nửa phút mà trong đội đã chết mất ba người.
Những người đó cứ như bị điên, đạn bay tán loạn khắp nơi.
Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng kéo Dương Tiểu Cận lùi vào trong hẻm núi, ngược lại cũng kêu La Lam, Chu Kỳ và đại lừa dối dừng bước.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Dương Tiểu Cận, chỉ thấy Dương Tiểu Cận đang nhắm chặt hai mắt như đang giãy giụa.
Nhâm Tiểu Túc lo lắng Dương Tiểu Cận sẽ phát điên như những người khác nên đã ra tay đánh ngất nàng.
Không chờ hắn ra tay, Dương Tiểu Cận đã mở mắt ra:
- Hẻm núi này có điều kỳ quá, mau cứu đám La Lam.
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía La Lam, hắn kinh ngạc phát hiện đám La Lam cũng lâm vào trạng thái hỗn loạn, chỉ là không ra tay lung tung mà thôi.
Không biết từ đâu, viên đạn trực tiếp bắn vào chân La Lam, La Lam kêu lên một tiếng, trạng thái hỗn loạn vẫn không chấm dứt, hắn còn cố gắng tham gia vào trận đấu súng trước mắt.
Nhâm Tiểu Túc thấy tình huống bắt đầu rối loạn thì kéo La Lam lại, cứng tay đánh ngất đối phương mới xem như đã xong.
Chung quy La Lam chỉ mới trở thành siêu phàm giả.
Mà tình trạng của Chu Kỳ và đại lừa dối thì đỡ hơn nhiều.
Tuy tỉnh lại chậm hơn Dương Tiểu Cận nhưng vẫn có thể tự tỉnh lại.
Bất quá phản ứng đầu tiên của đại lừa dối là nhanh chóng giả bộ ngất xỉu nằm rạp xuống đất, bị Nhâm Tiểu Túc bất đắc dĩ kéo vào hẻm núi lại.
- Sao thế, vừa rồi ngươi bị gì vậy?
Nhâm Tiểu Túc khó hiểu hỏi Dương Tiểu Cận:
- Ta chẳng thấy có vấn đề gì cả.
- Trong nháy mắt ta rời khỏi hẻm núi thì ảo giác bắt đầu xuất hiện.
Trong ảo giác, ta thấy ngươi rút đao muốn đánh ta…
Dương Tiểu Cận nói.
- Thế sao ngươi tỉnh lại được?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.
- À, ta cảm thấy ngươi sẽ không ra tay với ta. Đây nhất định là giả nên tỉnh lại…
Dương Tiểu Cận nói như lẽ hiển nhiên.
Nhâm Tiểu Túc nhìn ra bên ngoài, để lão Hứa đánh ngất mọi người để dừng cuộc chiến này lại.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc phát hiện, trong đội ngũ trừ hắn ra thì vẫn có những người khác không bị thôi miên.
Tỷ như thiếu niên Vương Uẩn kia vậy, hắn khéo léo tránh né đường đạn, nhanh chóng đánh ngất thủ hạ của mình rồi kéo ra ngoài.
Sau đó quay về chiến trường, giết bốn người nào đó!
Ánh mắt đối phương lạnh lùng vô cùng.
Căn bản không phải dáng vẻ điên rồ gì.
Mà người bị hắn giết chính là gián điệp của đối thủ cạnh tranh!
Vương Uẩn thừa cơ bài trừ phe đối lập, ra tay cực kỳ tâm ngoan thủ lạt.
Bất quá vẫn ra tay cứu thuộc hạ của mình, cũng không biết tâm tính đối phương thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận