Đệ Nhất Danh Sách

Chương 779: Lựa Chọn Đồng Đội

Bóng đêm dần buông xuống, Nhâm Tiểu Túc vẫn chưa thỏa mãn cầm con cờ của mình lên, nói với Giang Tự:
- Khả năng chơi cờ của ngài có phần xuống dốc nha.
Sắc mặt Giang Tự xanh mét, nhíu mày nói:
- Ngươi thừa dịp ta còn nhịn được thì cút lẹ lẹ đi.
Mấy phóng viên ngồi bên cạnh lén cười trộm.
Họ chưa từng thấy bộ dáng thế này của tổng biên bao giờ.
Phải biết kỳ nghệ của Giang Tự nổi danh khắp Lạc thành.
Lúc trước Giang Tự từng đánh cờ với vô số lão đầu trong Lạc thành.
Kết quả không ai vượt qua hắn cả… dần dà liền nhận được danh xưng lão đầu đánh cờ đệ nhất.
Mà bây giờ, Giang Tự vừa đánh với Nhâm Tiểu Túc ba ván mà chẳng thắng được ván nào.
Đương nhiên, không phải vì khả năng chơi cờ của Nhâm Tiểu Túc cao siêu cỡ nào.
Đây thuần chỉ chỉ vì hắn không biết xấu hổ mà thôi.
Giang Tự mỗi lần chỉ đi một bước, Nhâm Tiểu Túc mỗi lần đi tận 10 bước.
Dựa theo Nhâm Tiểu Túc nói là do Giang Tự tuổi lớn đi đứng không tốt.
Mỗi lần đi một bước là rất bình thường.
Hắn còn trẻ lại là siêu phàm giả, một lần đi 10 bước cũng rất bình thường.
Hơn nữa, Nhâm Tiểu Túc từng thử qua rồi.
Dù là xe việt giả cũng chưa chắc chạy nhanh bằng hắn.
Giang Tự cảm thấy đánh cờ với Nhâm Tiểu Túc chẳng khác nào tấu hài.
Hắn nói.
- Quay lại chuyện chính.
Ta đề nghị ngươi đừng nên thân cận quá với Vương thị.
Ban đầu ta còn thấy AI không tệ lắm.
Nói cách khác, nó cũng giúp mọi người có cơm no áo ấm mặc qua ngày.
Thế nhưng về sau ta lại nghe có phụ trợ tâm lý gì đó thì không khỏi cảm thấy có phần quái dị.
Hơn nữa, dã tâm của Vương thị quá lớn, ta nghi ngờ chiến tranh giữa Hỏa Chủng và Khổng thị nổ ra có quan hệ mật thiết với Vương thị.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Ta sẽ cẩn thận.
Nói xong, xe của Vương Nhuận đã tới.
Nhâm Tiểu Túc cáo từ Giang Tự rồi cùng Dương Tiểu Cận đi dự tiệc.
Mục đích chủ yếu của Nhâm Tiểu Túc đêm nay là muốn nhìn xem Vương Thánh Tri và Dương An Kinh đến cùng muốn làm gì.
Đợi khi Nhâm Tiểu Túc rời đi, phóng viên đi cùng Giang Tự mới kích động hỏi:
- Tổng biên, là hắn à?
Giang Tự cười, gật đầu:
- Đúng, là hắn.
Phóng viên hỏi:
- Ngài có thể giúp chúng ta lấy chữ ký của hắn không? Lúc hắn bảo vệ tòa soạn của chúng ta thật sự quá tuyệt!
Trong trận chiến của Lạc thành hôm đó, phóng viên của tạp chí hi vọng đều trốn trong cao ốc.
Đêm hôm đó mọi người đều tưởng người của tạp chí hi vọng xong đời rồi.
Kết quả lại có người dùng sức một người bảo vệ nơi này.
Bản phác họa bóng lưng Nhâm Tiểu Túc của một nữ phóng viên đã được mọi người nhao nhao copy.
Đối với người của hi vọng mà nói, Nhâm Tiểu Túc chính là anh hùng của họ.
Nói thật, hiện tại chính Nhâm Tiểu Túc cũng không biết ở tòa soạn có nhiều người hâm mộ hắn như thế.
...
Xe việt dã một đường chạy tới hướng tây bắc của hàng rào.
Vốn Nhâm Tiểu Túc còn còn tưởng Vương Thánh Tri sẽ tổ chức một buổi tiệc xa hoa, thế nhưng thực tế khiến hắn không khỏi kinh ngạc.
Xe đi vào một con đường nhỏ trong rừng rồi dừng lại.
Bên đường là một căn nhà cũ kỹ, xung quanh là ruộng bắp rậm rạp.
Vương Nhuận đẩy cửa tiến vào.
Nhâm Tiểu Túc dẫm vào đá xanh được lát trong sân.
Trong sân nhà còn có trúc cùng một ao cá chép, nhìn qua có mấy phần không màng danh lợi.
Tuy bên ngoài có nhiều phỏng đoán không tốt về Vương Thánh Tri nhưng Nhâm Tiểu Túc vẫn nguyện ý tới đây một chuyến là vì...
nói cho cùng thì Vương Thánh Tri cũng từng cứu hắn một mạng.
Dù trường mâu lúc trước chỉ đâm trúng ruột thừa của hắn vết thương rất lớn.
Nếu không kịp thời cầm máu, chỉ sợ hắn cũng khó lòng qua khỏi.
Từ trước tới nay Nhâm Tiểu Túc có thù báo thù có ân báo ân.
Vì thế một trong những nguyên nhân khiến hắn đồng ý ba điều kiện của Dương An Kinh cũng vì hiện tại Dương An Kinh đang hợp tác với Vương thị.
Việc này không chỉ là phỏng đoán, tỷ như lần này Dương An Kinh mời hắn tới, cuối cùng lại là Vương Thánh Tri chiêu đãi hắn chẳng hạn.
Sau khi đi vào phòng khách, Nhâm Tiểu Túc nghe được tiếng xe lăn thì quay đầu lại nhìn.
Hắn thấy được Dương An Kinh mặc y phục tác chiến màu đen đang đẩy Vương Thánh Tri từ trong hành lang đi ra.
Nhâm Tiểu Túc có phần kinh ngạc, đừng nói hai người này đã vượt qua quan hệ hợp tác rồi chứ?
Nhâm Tiểu Túc chào hỏi:
- Vương tiên sinh, đã lâu không gặp.
Vương Thánh Tri cười:
- Với quan hệ của hai ta, không cần gọi Vương tiên sinh khách khí như thế làm gì.
- Vậy ta nên gọi ngươi thế nào?
Nhâm Tiểu Túc im lặng một lúc rồi thăm dò:
- Chú?!
Không khí trong biệt thự trở nên yên tĩnh…
Dương An Kinh và Dương Tiểu Cận mặt không biểu tình nhìn Nhâm Tiểu Túc.
Mà Vương Thánh Tri thì cười ha hả:
- Hay là cứ gọi ta Vương tiên sinh đi.
Đi thôi, đồ ăn chuẩn bị xong rồi.
Nói xong, Dương An Kinh liền đẩy Vương Thánh Tri vào phòng ăn.
Nhâm Tiểu Túc ngồi một bên.
Khác với bữa tiệc khổng lồ hắn tưởng tượng.
Đêm nay chỉ có Dương An Kinh, Dương Tiểu Cận, Vương Thánh Tri và hắn mà thôi.
Đồ ăn thì cực kỳ phong phú.
Nhâm Tiểu Túc có thể thấy được người hầu bận trước bận sau, hắn vừa ngồi xuống liền có người trải khăn ăn, tránh để đồ ăn rơi lên người cho hắn.
Nói thật, đây là lần đầu tiên Nhâm Tiểu Túc có cảm giác ăn cơm với đại nhân vật.
Bất quá việc này không quan trọng.
Điều hắn muốn biết là Vương Thánh Tri và Dương An Kinh muốn hắn làm gì.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh hỏi:
- Hai vị muốn, ta đã tới. Ăn cơm gì đó cứ từ từ thôi.
Tuy ta chưa từng được ăn sơn hào hải vị nhưng cách làm người của ta tương đối kỳ quái, cảm thấy ăn cơm với rau dưa vẫn ngon miệng hơn.
Cho nên, đến cùng hai vị muốn ta làm gì? Nói sớm là được, không cần uy hiếp gì cả.
Ta có làm hay không đều phải xem ta cảm thấy thế nào.
Vương Thánh Tri cười nói:
- Yên tâm đi, chuyện đầu tiên, ta muốn ngươi hiểu rõ hơn về AI.
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ:
- Ngươi có thể suy nghĩ lại.
Nếu người bình thường nhận được ba ước định của ta sẽ không lãng phí như thế.
- Trong mắt ta thì đây không phải lãng phí…
Vương Thánh Tri lắc đầu:
- Gần đây ta từng tới Tây bắc một chuyến, chính tai nghe được Trương Cảnh Lâm thừa nhận sẽ giao lại cứ điểm 178 cho ngươi.
Cho nên để bảo trì tình hảo hữu của Vương thi và Tây bắc, ta muốn ngươi sẽ hiểu rõ hơn về Vương thị.
Đương nhiên chuyện không đơn giản như Vương Thánh Tri nói, thế nhưng chỉ có Dương An Kinh là biết rõ mục đích của Vương Thánh Tri mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút:
- Cũng được, chuyện này ta có thể làm được.
- Vậy tốt…
Vương Thánh Tri vui vẻ.
Vừa rồi hai đầu lông mày của hắn luôn nhíu lại, mãi tới bây giờ mới thả lỏng hơn.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Thế nhưng ta không hiểu, vì sao ta phải hiểu về AI? Vì sao lại là ta?
Bấy giờ, Dương An Kinh vẫn luôn im lặng bỗng nói:
- Nếu đối mặt với tai họa thật lớn, ngươi sẽ chọn sói hay heo làm đồng đội?
Nhâm Tiểu Túc lần nữa suy tư, vấn đề này có phần sâu xa, khiến người nghe không biết nên trả lời thế nào.
Nhâm Tiểu Túc im lặng một hồi rồi nghiêm túc nói:
- Nếu được thì ta hi vọng đồng đội của mình sẽ là con người…
Vương Thánh Tri:
- Câm Nín !
Dương An Kinh:
- Câm Nín !
Dương Tiểu Cận:
- Câm Nín !
Bạn cần đăng nhập để bình luận