Đệ Nhất Danh Sách

Chương 860: Thần Thủ Hộ

Cho nên đối với tình trạng hiện nay, phán đoán của Nhâm Tiểu Túc không phải không có lý do.
Mà hắn đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, nếu hắn là thợ săn, khi nào là thời cơ tốt nhất để đi săn.
Giống như khi hắn đoán mọi rợ sẽ xuất hiện ở đâu trên Đại Thạch Sơn vậy.
Tất cả mọi người trong Ba Ngôi có phần khó có thể tin, đây chính là cứ địa lớn trước khi ra tiền tuyến a.
Không phải mọi rợ đã bị tiêu diệt sạch sẽ tại Đại Thạch Sơn sao, sao đột nhiên Nhâm Tiểu Túc lại nói như vậy.
Bất quá, vì sự tín nhiệm với Nhâm Tiểu Túc, dù bọn họ nghĩ mãi không rõ cũng sẽ nghe theo.
Chung quy bọn họ từng tận mắt thấy Nhâm Tiểu Túc giết Khổng Nhĩ Đông.
Chỉ mỗi việc hắn có thể xuyên qua vách xe đâm thủng sọ một người đã đủ cho thấy hắn không phải người bình thường rồi!
Vào lúc đám Vương Kinh rời đi, Dương Tiểu Cận giật cánh tay Nhâm Tiểu Túc, sau đó tiện tay đưa thiếu niên kính ngắm:
- Phán đoán của ngươi không sai, quả thật có chuyện.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Ngươi thấy được cái gì?
- Hướng 5 giờ trên núi, ta thấy có thân hình di động, bất quá chỉ có một người…
Dương Tiểu Cận nói.
- Cự ly chúng ta rất xa?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Cự ly khoảng 1900 mét…
Dương Tiểu Cận phán đoán nói:
- Nếu hiện tại thông báo cho căn cứ vẫn còn đủ thời gian.
Thế nhưng vừa dứt lời, tiếng súng chát chúa vang lên trong căn cứ.
Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên quay đầu lại, đối phương nhanh hơn so với hắn tưởng tượng.
Vậy thân ảnh người trên núi là ai, có phải là một chỉ huy nào đó nhưng không tham gia chiến đấu không?
Dựa theo nguyên tắc tác chiến, đã bắt đầu chiến đấu sẽ không cần để lại người trên núi quán át.
Mọi rợ không có thiết bị truyền tin, không thể chỉ huy từ xa được.
- Trên núi chỉ có một người?
Nhâm Tiểu Túc hỏi Dương Tiểu Cận.
- Không sai, lúc trước còn tưởng rằng đối phương là lính trinh sát.
Nhưng hiện tại hẳn là không, thân ảnh kia có chút mơ hồ, nhìn cách ăn mặc không giống mọi rợ.
Dương Tiểu Cận nói.
Lúc này, cứ địa đã dần hỗn loạn lên.
Tiếng súng giữa tiếng nhạc trình diễn như đã bị che lấp.
Thế nhưng nơi này đều là binh sĩ có kinh nghiệm, sao có thể không phân biệt được kia chứ?!
Các sinh viên đang biểu diễn trên sân khấu đột nhiên thấy binh sĩ ở dưới đồng loạt đứng dậy, chạy như điên về cùng một phía.
- Đó là kho súng ống đạn dược, binh sĩ Hỏa Chủng hẳn là đi lấy súng ống, nhưng hiện tại có phần không kịp nữa rồi…
Nhâm Tiểu Túc quan sát thế cục, tiếng súng ngày càng gần bọn họ, thấp thoáng có thể nghe được binh sĩ Hỏa Chủng kêu lên:
- Ta đi khống chế cao điểm, giúp mọi người kéo một ít thời gian!
...
Biên giới căn cứ là có lưới sắt bao quanh, vì phòng ngừa tập kích có tháp canh cao 9 thước, mỗi tháp canh đều có hai binh sĩ đứng canh.
Nhưng lúc này, lưới sắt phía tây cứ địa đã bị người cứng rắn cắt ra, mà binh sĩ ở ba tháp canh gần chỗ bị hổng đều đã chết vì bị rìu tấn công.
Hiển nhiên mọi rợ có chuẩn bị mà tới, các binh sĩ thậm chí còn không có cơ hội nổ súng cảnh báo.
Huyết dịch chảy xuôi ra bên ngoài theo sàn nhà tháp canh, huyết dịch tích rơi trên mặt đất, hòa cùng một chỗ với bùn đất hỗn hợp cùng.
Mọi thứ diễn ra trong yên lặng, mọi rợ đột phá căn cứ không hề bị ngăn cản, mãi tới khi họ đột phá vòng vây, không che giấu được nữa mới thôi.
Binh sĩ Hỏa Chủng bắt đầu tập kết, mọi rợ thì trực tiếp mạnh mẽ tấn công tới.
Kế hoạch của bọn chúng vô cùng rõ ràng, đó là không để binh sĩ tới kho vũ khí!
Chỉ cần những cái này Hỏa Chủng binh sĩ không có súng, bọn họ không chịu nổi một kích của mọi rợ.
Giờ khắc này, mấy trăm sinh viên của đại học Thanh Hòa mới biết mình gặp phải tình huống gì, thì ra bị địch tập kích!
Trong lúc nhất thời đám sinh viên n hoảng hồn, Kỷ Nhất ở dưới đài quát:
- Rời khỏi sân khấu, chúng ta chạy về hướng đông!
Các học sinh thậm chí không kịp tháo trang sức, từng người một thét chói tai chạy ra từ phía sau cánh gà, đi theo Kỷ Nhất một đường chạy thục mạng.
Trong đám người hỗn loạn, mọi người thậm chí không biết đến cùng bên nào là đông bên nào là tây.
Vào lúc này, Kỷ Nhất bỗng chậm rãi dừng bước lại, đơn giản là hắn nhìn thấy phía trước có một ít mọi rợ cản đường mình.
Dưới ánh đèn sân khấu, rìu trong tay đám mọi rợ lóe lên hàn quang, Kỷ Nhất cố gắng trấn định, nói:
- Nam sinh ở lại với ta, nữ sinh chạy hướng khác!
Kỷ Nhất biết đám mọi rợ này có bao nhiêu lợi hại, hắn từng nghe binh sĩ Hỏa Chủng chính miệng nói qua, nếu như bị đám mọi rợ này tiếp cận, dù là binh sĩ Hỏa Chủng cũng không cách nào thoát khỏi.
Hắn nhớ lại lúc trước Nhâm Tiểu Túc từng nhắc nhở mình.
Bấy giờ Kỷ Nhất thật sự hối hận sao không để sinh viên rời đi trước.
Phải biết Nhâm Tiểu Túc không phải người bình thường, mà hắn lại ôm suy nghĩ cầu may.
Hiện tại, mọi thứ đều đã chậm.
Kỷ Nhất muốn liều chết chiến đấu, một bên đánh giá xung quanh, muốn tìm kiếm tung tích Nhâm Tiểu Túc.
Trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ, chỉ cần Nhâm Tiểu Túc ở trong này, hắn sẽ không phải chết, sinh viên cũng sẽ không chết.
Thế nhưng Kỷ Nhất tìm nửa ngày cũng không thấy Nhâm Tiểu Túc ở đâu, rõ ràng vừa rồi đối phương vẫn đang xem diễn mà, sao đột nhiên chuyển mắt đã không thấy tăm hơi đâu cả?
Không chỉ không có Nhâm Tiểu Túc mà còn không có thành viên Ba Ngôi nữa.
Trong lòng Kỷ Nhất đắng chát, hẳn Nhâm Tiểu Túc đã hộ tống bác sĩ của Ba Ngôi rời đi rồi.
Nhưng vào lúc này, tiếng súng ngắm đột ngột vang lên, Kỷ Nhất cùng các sinh viên tận mắt thấy ngực mọi rợ trước mặt bọn họ nổ tung ra.
Đạn kia bắn từ sau lưng mọi rợ, khiến tên này ngã xuống đất chết ngất.
Hai mắt Kỷ Nhất sáng lên, hắn nhất thời rống to:
- Mọi người không phải sợ, có người cứu chúng ta!
Trong khi nói chuyện, có hai người mọi rợ chết bất đắc kỳ tử dưới tiếng súng ngắm.
Một ít đội mọi rợ hốt hoảng đánh giá xung quanh, căn bản không biết ai giết đồng bạn của mình!
Súng bắn tỉa, là hai tay Súng Bắn Tỉa trên núi Đại Thạch kia sao?
Nghĩ tới đây, mọi rợ nhìn hung hãn không sợ chết lại vô thức tìm chỗ trốn!
Hơn mười mọi rợ này chỉ là phụ trách gây ra hỗn loạn bốn phía mà thôi, bọn họ muốn ra tay với đám sinh viên yếu đuối, lại không ngờ tới chính mình sẽ bị tay súng bắn tỉa thần bí để mắt tới!
Chỉ trong một cái chớp mắt, Kỷ Nhất bỗng nhiên yên lòng, hắn ý thức được Nhâm Tiểu Túc không bỏ rơi bọn họ.
Đúng rồi, người kia chính là thần thủ hộ của tạp chí hi vọng, sao hắn có thể thấy chết mà không cứu được a.
Khi tiếng súng ngắm vang lên, Kỷ Nhất đã nhận ra đây là Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận, chung quy lúc còn ở Lạc thành, Nhâm Tiểu Túc huyết chiến Vọng Xuân Môn phố dài cũng thành danh nhờ tay súng bắn tỉa.
Có lẽ người khác không biết, thế nhưng tòa soạn hi vọng luôn dõi theo Nhâm Tiểu Túc đều biết, đi theo hắn có một vị cô nương là tay súng bắn tỉa, ở đâu có nàng ta, ở đó có Nhâm Tiểu Túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận