Đệ Nhất Danh Sách

Chương 575: Hôm Nay Không Phải Ngày Đáng Mừng

Vật thí nghiệm giáp công từ hai bên.
Lỗ hổng ở phương bắc trở thành sinh lộ duy nhất trong hàng rào.
Nhâm Tiểu Túc dẫn đầu chạy ra ngoài, Chu Nghênh Tuyết theo sát phía sau.
Chỉ là đến phiên đám Lý Nhiên thì không dễ dàng nữa, rất nhiều nạn dân chen chúc ở cửa động khiến đám Lý Nhiên khó lòng nhúc nhích.
Có người đang ở cửa động bị dồn về phía sau thì chửi ầm lên, yêu cầu mọi người xếp hàng và đi qua có trật tự.
Nhưng bản thân người đó vẫn như cũ gạt người phía trước ra xông lên. Những thứ như lễ phép và trật tự chả còn chút tác dụng nào vào lúc này, không còn mạng thì lễ phép và trật tự cái rắm gì?
Cũng vì chuyện này mà sau khi Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết chui ra khỏi cửa động chỉ có lác đác mấy người chen qua, vì tất cả đều bị kẹt lại rồi.
Ngày càng có nhiều nạn dân chạy tới cửa động, thế nhưng khoảng cách cửa động có hạn, chèn ép một hồi thì chẳng ai đi qua được cả!
Nhâm Tiểu Túc chẳng thèm đếm xỉa tới đám người này. Nếu những người này chết vì nguyên nhân này thì hắn cảm thấy họ chết chẳng oan.
May mà dục vọng cầu sinh của người phía sau quá mạnh, nhanh chóng gạt hết đám người này ra. Bấy giờ, người mới ùn ra như thủy triều, dũng mãnh chạy vào rừng.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn thoáng qua. Vốn hắn tưởng cửa động sẽ bị chắn kín. Thế nhưng hắn chợt phát hiện bỗng dưng đám người phía sau trở nên trật tự hơn nhiều.
Nhâm Tiểu Túc nghi hoặc nhìn lại thì thấy lão Lý và Tần Sanh đứng canh giữ hai bên cửa động, sắp xếp cho nạn dân nhanh chóng rút lui.
Hai người này chạy tới sau đám Nhâm Tiểu Túc, bị đám đông lùa tới cửa bắc. Họ không ngờ bản thân không tính chạy trốn nhưng ngược lại dần chạy về cửa sinh thế này.
Ngay sau đó, hai người thậm chí còn chạy về hướng của vật thí nghiệm đang đuổi theo nạn dân. Số lượng vật thí nghiệm không nhiều, hai người đủ sức ứng phó.
Số lượng vật thí nghiệm xâm lấn hàng rào sợ có tới năm sáu ngàn. Thế nhưng phân bố và dàn trải trong hàng rào khổng lồ lại trở nên bớt đông đúc hơn. Một đám vật thí nghiệm bị hay Kỵ Sĩ vùi dập không thương tiếc.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu, chuyện nên làm hắn đã làm rồi, còn lại đều là vận mệnh của mỗi người.
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc bắt đầu chạy vào rừng. Trên đường đi, vì đường gập ghềnh lại phải chạy như điên nên Lý Nhiên bị ngã, kêu oái một tiếng.
Phương Trì cùng quan quân mặc thường phục dừng bước, muốn cõng Lý Nhiên chạy tiếp.
Nhâm Tiểu Túc tự nhủ, đám người này cũng không phải không có lương tâm. Ở thời điểm này còn có thể giúp Lý Nhiên một tay cũng không uổng công Lý Nhiên đối xử tốt với họ.
Nhưng mà, cõng theo một người nặng mấy chục kg chạy trong rừng thì ngay cả quân nhân cũng khó lòng gánh nổi.
Ban đầu còn đỡ, nhưng càng chạy họ chỉ càng muốn vứt bỏ Lý Nhiên.
Giống như việc, có rất nhiều người bình thường thì hiếu thuận nhưng một khi cha mẹ ngã bệnh nằm liệt giường, liệu hắn sẽ cố gắng chăm sóc, dọn nước tiểu dọn phân bao lâu? Hay trong lòng chỉ cảm thấy cha mẹ mình là một gánh nặng?
Thời gian khổ sở kéo dài có thể phá nát tam quan một người.
Sau khi ra khỏi hàng rào, Phương Trì kiểm tra lại nhân số đoàn tuần diễn. Điều khiến hắn khổ sở là nhân viên theo họ vào nam ra bắc nay chỉ còn một nửa, một nửa khác chẳng biết có thể sống sót ra khỏi hàng rào không.
Chạy như thế tới hai tiếng, lúc tới đường núi, đám binh sĩ phụ trách cõng Lý Nhiên cũng dần mệt mỏi, đầu gối thậm chí còn cảm thấy như đeo đó.
Đường núi không hề dễ đi.
Lúc tới một đỉnh núi nhỏ, Nhâm Tiểu Túc nghỉ ngơi một lát. Người đi theo phía sau hắn cũng dừng.
Nhâm Tiểu Túc leo lên đỉnh núi, quay đầu nhìn lại, thấy rõ hình dáng của hàng rào 74, chỉ là không rõ rốt cuộc bên trong đã lâm vào tình trạng gì.
Lão Lý và Tần Sanh cũng đuổi tới. Thấy hai người họ bị thương, Nhâm Tiểu Túc đưa cho hai thầy trò hai lọ Hắc Dược:
- Thuốc này dùng rất tốt, bôi lên sẽ giúp miệng vết thương nhanh chóng khép miệng.
Hai Kỵ Sĩ nói lời cảm tạ. Vì chiến đấu với vật thí nghiệm mà thể lực của họ bị tiêu hao thật nhiều.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Phía sau có bao nhiêu nạn dân chạy trốn được?
- Không ít…
Lão Lý thở dốc:
- Bất quá những người không trốn kịp e rằng lành ít dữ nhiều.
Vào lúc này, Nhâm Tiểu Túc như cảm thấy được gì đó liền ngẩng đầu nhìn về phía hàng rào.
Những người khác thấy động tác của hắn cũng nhìn sang.
Chỉ trong nháy mắt, vật gì đó rơi vào hàng rào, ngay sao đó ánh sáng to lớn khuếch tán, hàng rào bất thình lình rơi vào cảnh bụi đất mịt mù. Khí lưu bạo phá cuồn cuộn khuếch tán. Khói đỏ bốc lên trời. Một đám khói hình nấm to lớn bao phủ cả hàng rào.
Khí lưu dồi dào không ngừng khuếch tán ra ngoài, cắn nuốt kiến trúc trong hàng rào thì bụi mịn dễ như trở bàn tay. Cứ như thiên phạt mà thần minh giáng xuống thế giới vậy.
Sau khi khí lưu khuếch tán, những nơi xung quanh nó chỉ còn là màu xám tro, mà bên trong vòng tròn là một mảnh bạo hỏa ngợp trời.
Ánh lửa chiếu rọi khiến thân ảnh nạn dân trốn trên núi bị phủ một màu đỏ thẫm. Dù khoảng cách xa nhưng vẫn đủ để sóng khí thổi tung tóc và quần áo mọi người. Thậm chí còn có một tí người bị thổi ngã ra sau.
- Đây là…
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc hỏi.
- Bom hạt nhân…
Lão Lý khó khăn nói:
- Thứ vũ khí của nhân loại mà ngay cả thần linh cũng phải sợ hãi.
Nạn dân đứng hình.
Dù họ hiểu rõ trong hàng rào chỉ còn vật thí nghiệm, không còn người sống nhưng một màn này không chỉ khiến họ rung động mà cảm giác bi thương còn không ngừng lan tràn.
Đó là nơi họ sống mấy chục năm, là nhà của họ a.
Nhâm Tiểu Túc chợt nhớ tới Dương Tiểu Cận từng nói, đây là loại vũ khí mà con người khó có thể nắm giữ.

Tại hàng rào Khánh thị, Khánh Thị đã trở lại quân doanh. Hắn đứng sau Khánh Chẩn, xác nhận:
- Xác nhận tấn công trúng mục tiêu. Hẳn toàn bộ vật thí nghiệm đều đã chết sạch, đường đạn có thể bay cao nhất là 47.000 mét, tốc độ bay nhanh nhất là 7,5 ki lô mét một giờ.
Sai số chính xác không cao hơn 30 mét. Đây là số liệu đã được thống kê từ thực tế.
Thế nhưng Khánh Chẩn vẫn đứng chắp hai tay sau lưng như cũ. Hắn đứng trong quân doanh nhìn trời, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Khánh Nghị mỉm cười nói:
- Ca, ngươi nói không sai, vật thí nghiệm là thứ chỉ có con nít mới sợ. Vật thí nghiệm bị chúng ta một mẻ hốt gọn, sẽ không gây thêm hậu hoạn gì nữa.
Khánh Chẩn chậm rãi quay người nhìn Khánh Nghị:
- A Nghị à, hôm nay không phải một ngày đáng mừng.
Khánh Nghị dần im lặng. Hắn biết Khánh Chẩn đang nghĩ gì. Lúc trước Khánh thị sớm truyền tin cho Chu thị là hi vọng Chu thị có thể ngăn cản vật thí nghiệm, không để sinh linh đồ thán trong hàng rào.
Nhưng chẳng ai ngờ đứng trước vật thí nghiệm, Chu thị lại bó tay toàn tập.
Vì thế mà nhân viên nằm vùng tại hàng rào 74 của Khánh thị cũng bỏ mạng.
Sau khi xác nhận hàng rào 74 hoàn toàn bị hủy diệt, đối phương lập tức thỉnh cầu Khánh thị phóng bom hạt nhân.
Cho nên, vụ nổ này không chỉ nổ chết vật thí nghiệm mà còn nổ chết người của Khánh thị bọn họ.
Khánh Nghị hiểu rõ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Khánh Chẩn tuyệt không nguyện ý đi tới một bước này.
Phải biết, dù là chiến tranh với Lý thị hay Dương thị lúc trước, Khánh Chẩn cũng chưa từng dùng tới đầu đạn hạt nhân.
Khánh Chẩn vỗ vai Khánh Nghị:
- Chuẩn bị cho chiến tranh đi.
- Chúng ta có được vũ khí như thế, ai còn dám đánh chúng ta?
Khánh Nghị khó hiểu hỏi.
Khánh Chẩn thở dài:
- Là vì chúng ta có được vũ khí như vậy đó.
Nói xong lời này, Khánh Chẩn có phần mệt mỏi.

Thế nhưng không ai thấy được, trong tràn nổ kinh hoàng kia, một thân ảnh màu xám len lỏi vào rừng xanh, biến mất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận