Đệ Nhất Danh Sách

Chương 493: Con Tin Và Đường Sắt

Vào tháng 9, ban đêm ở cứ điểm 178 dần rét lạnh. Lúc này, cư dân công tác từ bên ngoài bắt đầu thu dọn đồ đạc, lần lượt quay lại căn cứ. Vì hậu đãi dành cho những cư dân công tác ngoài hàng rào mà rất nhiều người cứ cách nửa năm sẽ được về nhà nghỉ ngơi một lần. Cả mùa đông đều không cần ra ngoài công tác nữa.
Đương nhiên, việc này cũng vì mùa đông ở Tây bắc cực kỳ rét lạnh.
Hiện tại, vẫn không ít cư dân tiếp tục làm việc ở nhà xưởng bên ngoài cứ điểm, nếu chờ tới cuối tháng 10, đường đi sẽ bị tuyết phủ kín, rất khó di chuyển.
Khi đó chỉ còn chiến sĩ làm nhiệm vụ canh gác ở biên phòng là không về cứ điểm mà thôi. Trong suốt mùa đông dài, họ nghiêm chỉnh thủ hộ cứ điểm, không có bất kỳ hoạt động giải trí gì, chỉ có thể đứng gác cả ngày.
Mỗi người tự kiếm cho mình một cách giải trí riêng, ví dụ như làm đồ thủ công, học cách chơi kèn cùng mấy kỹ năng kỳ kỳ quái quái khác.
Không phải họ muốn học, mà vì họ cảm thấy cô đơn. Cả mùa đông chỉ có họ cô độc canh gác ở biên giới mà thôi.
Chạng vạng tối, sáu chiếc xe việt dã như một mũi nhọn chạy tới từ hướng Tây nam.
Lúc còn cách 170 ki lô mét nữa là tới cứ điểm, bỗng nhiên họ bị binh sĩ tuần tra ngăn lại. Trong bộ đàm của xe tải truyền tới âm thanh của binh sĩ cứ điểm 178:
- Đã tiến vào khu vực kiểm soát truyền tin, tắt bộ đàm, tấp vào lề kiểm tra.
La Lam trong xe vui cười hớn hở:
- Mau tấp vào lề đi. Từ trước tới giờ, hệ thống phòng ngự của cứ điểm 178 vốn nghiêm cẩn. Ngay cả Khánh thị cũng không bằng đấy. Chung quy nhiệm vụ của họ chính là đề phòng kẻ địch tới từ bên ngoài.
Sáu chiếc xe đồng loạt tắt bộ đàm rồi tấp vào bên đường. Bên cạnh có ba tổ đội bò lên từ nơi hoang dã, mang theo vũ trang hạng nặng tới gần.
La Lam dẫn đầu, giơ hai tay xuống xe. Trên mặt hắn đeo cái kính râm màu đen, trông chẳng khác nào lão đại hắc bang buôn lậu cả:
- Người anh em, ta là La Lam đến từ Khánh thị. Việc này đã báo với Trương tư lệnh của các ngươi rồi!
Binh sĩ cứ điểm 178 bình tĩnh nói:
- Ngài chờ một chút, ta cần báo cáo cùng bộ tham mưu.
Trong lúc nói chuyện, họng súng các binh sĩ vẫn chĩa về phía La Lam, thế nhưng La mập mạp vẫn chẳng hoảng hốt tí nào.
Chu Kỳ ở bên cạnh bĩu môi:
- Phòng chúng ta chẳng khác nào phòng cướp cả. Nhanh chóng giải quyết xong chuyện nơi này, chúng ta còn phải tới Trung Nguyên, thế cục bên kia bắt đầu rung chuyển rồi.
- Không cần gấp không cần gấp…
La Lam nhìn họng súng đen ngòm bên cạnh, cười tủm tỉm:
- Sao ngươi không có tư tưởng giác ngộ gì hết vậy. Ngươi phải biết chuyện của gia chủ Khánh thị mới là cấp bách nhất.
Chu Kỳ chỉnh lại mắt kính gọng vàng của hắn:
- Ta chỉ lấy tiền làm việc, đâu phải cấp dưới của các người.
- Ha ha, chúng ta nhắc tới chuyện này làm cái giề nhờ.
La Lam cười nói.
Binh sĩ cứ điểm 178 nhìn La mập mạp mặt không đỏ tim không đập nhanh thì trong lòng không khỏi bội phục, cũng là một hán tử chân chính nha.
Lúc này, Đại đội trưởng phía sau đã liên lạc được với bộ tham mưu, xác định thân phận của đám La Lam và đồng ý cho họ đi tiếp.
Bất quá trước khi đi tiếp, súng ống trên xe đều bị tịch thu, đồng thời xe di chuyển cũng được đổi thành xe của binh sĩ tuần tra.
Khi đoàn người tới cứ điểm 178 đã là ban đêm, Trương Cảnh Lâm không xuất hiện tiếp đã đám La Lam mà là Hứa Hiển Sở ra mặt.
La Lam cười tủm tỉm đi về phía Hứa Hiển Sở, hắn thân thiết ôm bả vai đối phương:
- Người anh em Tiểu Hứa đúng là trẻ tuổi tài cao. Trước kia từng ủy khuất làm binh lính trong đội tư quân của Khánh thị. Sao nào, bây giờ về Tây nam cùng chúng ta đi. Tuyệt đối được ăn nhậu tẹt ga, vinh hoa phú quý cùng nhau hưởng.
Hứa Hiển Sở khách khí cự tuyệt:
- Nằm mơ.
La Lam cũng không tức giận, hắn cười ha hả:
- Vừa mới vào đông mà Tây bắc đã lạnh muốn chết, trong hàng rào cũng không đủ phòng hoa, nào được như Tây nam chúng ta. Nếu ngươi tới Tây nam, ta sẽ cho ngươi 10 cô vợ nhỏ!
Chu Kỳ ở bên cạnh thở dài:
- La mập mạp, bây giờ ngươi rất giống nhân vật phản diện trong mấy câu chuyện xưa đó.
La Lam không vui:
- Tuy ta giết người phóng hỏa nhưng ta là người tốt.
- Phì…
Chu Kỳ và Hứa Hiển Sở đồng thời phỉ nhổ.
- Được rồi, trước không nói chuyện khác, nói chính sự đi…
La Lam nói với Hứa Hiển Sở:
- Mau tìm nơi nào đó để trao đổi tư liệu, chúng ta lấy tư liệu xong sẽ rời đi.
Hứa Hiển Sở dẫn đám La Lam tới một ngươi vắng vẻ rồi nói:
- Chuyện hôm nay là Trương tư lệnh giao riêng cho ta. Vì thế các ngươi cũng không cần lo bí mật bị lộ. Hơn nữa, hiện tại cứ điểm 178 không quá sợ ai đâu. Nói gián điệp của chúng ta trải khắp thiên hạ cũng không ngoa.
- Được rồi, bớt chém gió đi, ta biết bản lĩnh của các ngươi rồi.
La Lam vui cười nói.
Bấy giờ, Hứa Hiển Sở lại hỏi:
- Con tin các ngươi mang tới là ai? Là nam nhân đeo mắt kính bên cạnh ngươi?
Chu Kỳ không vui:
- Ta có tên tuổi đàng hoàng, nam nhân đeo mắt kính là kiểu gọi gì vậy.
Kết quả bấy giờ, La Lam vẫy tay ra hiệu cho một binh sĩ sau lưng.
Hứa Hiển Sở có chút sửng sốt:
- Hắn là con tin mà các ngươi đưa cho cứ điểm 178? Các ngươi không được đưa người không quan trọng tới nha.
Khi binh sĩ lấy mũ đội đầu xuống, một đầu tóc đen như mực trải dài sau lưng.
La Lam cười nói:
- Đây là cô nương trong lòng gia chủ Khánh thị chúng ta, như vậy đã đủ chưa?
Hứa Hiển Sở cau mày nhìn về phía sau lưng, chỉ thấy một binh sĩ trung niên đi ra:
- Đã đủ rồi.
La Lam vui vẻ nói:
- Ngươi là Vương Phong Nguyên, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!
Hứa Hiển Sở không nói gì thêm. Nếu Vương Phong Nguyên nói đủ thì nhất định là đủ.
Vương Phong Nguyên không tiếp lời mà hỏi:
- Các ngươi đưa nàng tới, không sợ về sau chúng ta phản chế Khánh thị à?
- Yên tâm, Khánh thị chúng ta không tính thống nhất thế giới, nguyện ý hai bên vĩnh viễn không giao tranh!
Nói xong, La Lam xoay người rời đi. Chu Kỳ đuổi theo phía sau, hiếu kỳ:
- Bây giờ chúng ta đi hả? Sao ta chưa từng nghe chuyện Khánh Chẩn thích một cô gái?
La Lam đáp:
- Cô nương này vốn là một cô đào hát hí khúc ở hàng rào 111, là một Giác nhi.
Lúc trước Đoàn chủ tịch muốn tìm điểm yếu của Khánh Chẩn, kết quả họ phát hiện Khánh Chẩn chưa bao giờ nghe hí khúc ở một nơi cố định, Giác nhi biểu diễn cũng là tùy duyên. Đoàn chủ tịch cũng không đóa sau. Họ không biết Khánh Chẩn thích ai nên đóng cửa tất cả các rạp hát, bắt hết các cô nương kia lại, một mẻ hốt gọn. Khi đó Khánh Chẩn mới hiểu được, dù hắn có đổi hàng trăm rạp hát cũng vô dụng. Trên thực tế, đối thủ đã hung ác vượt xa hắn tưởng tượng. Cho nên về sau, khi đối mặt với kẻ địch hắn lại càng thêm hung mãnh.
Chu Kỳ thở dài:
- Cho nên Khánh Chẩn mới đưa nàng tới làm con tin? Ta thật không hiểu nước đi này của hắn.
- Hắc hắc, Trương Cảnh Lâm là chánh nhân quân tử hiếm có trên đời. Đưa nàng tới đây làm con tin là biện pháp an toàn nhất…
La Lam nhếch miệng cười:
- Ở Khánh thị không an toàn, Khánh Chẩn không thể phân tâm để bảo vệ nàng ấy.
- Thế nhưng cứ điểm 178 cũng đâu đưa chúng ta con tin. Vì sao chúng ta phải giao con tin cho họ?
Chu Kỳ nghi ngờ.
La Lam mạnh mẽ đáp:
- Đương nhiên là vì đường sắt.
Lúc trước, Khánh thị muốn cùng cứ điểm 178 xây dựng đường sắt, đả thông thương lộ tới Trung Nguyên nhưng bị Trương Cảnh Lâm từ chối.
Sau hai tháng đàm phán, rốt cuộc hai bên cũng đạt thành nhận thức chung.
Khánh thị bỏ ra cái giá lớn, thế nhưng Khánh Chẩn cảm thấy nó đáng giá, cũng chủ động yêu cầu đưa con tin cho cứ điểm 178.
Kỳ thật La Lam hiểu rõ, tuy nói là con tin nhưng thật chất là muốn cứ điểm 178 bảo vệ vị cô nương này. Chỉ cần ngày nào Khánh thị còn chưa tuyên chiến với cứ điểm 178 thì nơi đây là nơi an toàn nhất cho vị cô nương này ẩn núp.
Chu Kỳ chậc chậc:
- Cô nương này cũng không tầm thường, bị đưa tới làm con tin vẫn bình tĩnh như nước.
- Cô nương em trai ta thích, nhất định không tầm thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận