Đệ Nhất Danh Sách

Chương 701: Chỗ Nghỉ Ngơi Và Hồi Phục


- Có quỷ mới tin hắn ra ngoài nhảy dây. Lúc này là lúc nào mà còn dám nhảy dây….
Trợ thủ của Trình Vũ nhỏ giọng nói.
Trình Vũ đờ đẫn:
- Sao thế, hắn nhảy dây có gì không tốt à?
Đổi lại là người khác dùng lý do này hẳn Trình Vũ không tin. Sống chết trước mắt lại còn đi nhảy dây? Không thể nào!
Nhưng chẳng biết vì sao, nếu người này là Nhâm Tiểu Túc thì Trình Vũ cảm thấy bản thân không có cách nào chối bỏ cả. Vì đối phương thật sự không nhận định được tình huống, bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể lên cơn!
Tuy nhiên, hiện tại lực chú ý của Trình Vũ không đặt trên người Nhâm Tiểu Túc. Thứ hắn muốn biết hơn là mặt nạ bạc đang bảo vệ ai trong đội!
Trình Vũ từng chứng kiến sức chiến đấu của mặt nạ bạc nên lúc gặp nguy cơ hắn sẽ đi theo người được bảo vệ kia. Như thế cũng dính được ít “ánh sáng” của đối phương, ở cùng một chỗ với người đó sẽ được mặt nạ bạc tiện tay bảo vệ.
Cũng không phải Trình Vũ vô dụng hay gì. Thân là thành viên An Kinh tự mà mỗi ngày lại phải suy nghĩ tìm người bảo vệ mình thì đúng là có phần không nên thân. Cơ mà sức chiến đấu của hắn thật sự không mạnh, mà Thánh sơn thì nguy hiểm quá.
Thừa dịp mọi người đang cứu chữa cho đám nạn nhân bị trói trong kén. La Lam và Nhâm Tiểu Túc tốn trong màn sương trắng nhỏ giọng thì thầm:
- Cứ họ làm gì?
Nhâm Tiểu Túc nhìn La mập một cái:
- Mới bắt đầu đã suy giảm nhân số trầm trọng. Vạn nhất mọi người muốn lui quân thì ta phải đi một mình đấy.
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc biết La Lam và Chu Kỳ muốn đám người tập đoàn này đi để chịu chết. Bằng không sao suốt cả hành trình Chu Kỳ chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Phải biết, năng lực của Chu Kỳ là hệ thủy, tuy màn sương trắng này quỷ dị nhưng được hình thành từ hơi nước. Có thể nói Thần Trì là một nửa sân nhà của Chu Kỳ rồi.
Mà Chu Kỳ là nhóm siêu phàm giả đầu tiên thức tỉnh. Tố chất thân thể và tinh thần lực đều thuộc tuyến đầu, đối phó với một ít nhện khổng lồ cũng không quá đáng.
Thậm chí Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, Chu Kỳ đã sớm thông qua màn sương trắng cảm nhận được kẻ địch kia là đám nhện khổng lồ, nhưng vừa rồi đối phương chẳng làm gì cả.
Nhâm Tiểu Túc cũng hiểu được, đối với La Lam mà nói, người của những tập đoàn khác đều là kẻ địch. Chỉ cần vừa rồi hắn không ra tay thì kẻ địch của Khánh thị đã bị suy yếu một lần. Vậy tại sao không làm?
Chỉ là Nhâm Tiểu Túc muốn vào Thánh sơn cứu Nhan Lục Nguyên, vì thế hắn phải quý trọng từng chút một lực lượng của nhóm người này.
- Đã hiểu…
La Lam gật đầu, hắn hỏi nhỏ:
- Mặt nạ bạc kia là người của ngươi?
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ rồi nói:
- Ừ.
Cụ thể thế nào hắn không giải thích, nhưng có vài việc không cần gạt La Lam. Cho nên lúc này La Lam mới yên tâm hơn:
- Lúc trước ngươi bảo không bảo vệ được ta, ta còn tưởng…
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc:
- Ta nói vậy khi nào?
La Lam có chút sửng sốt:
- Lúc ta nháy mắt với ngươi đó…
- Không phải ngươi rủ ta đi vệ sinh à?
Nhâm Tiểu Túc khó hiểu hỏi:
- Chẳng lẽ còn có ý tứ khác?
La Lam:
- ???
Lúc này, có người hô lên trong màn sương:
- Tỉnh, họ tỉnh rồi!
Nhâm Tiểu Túc dẫn đầu đi về hướng đó. Lúc này, mọi người tụ tập xung quanh mất cái kén. Mọi người đã sớm cắt hết những cái kén đó ra, người bên trong đã mở mắt nhưng không cách nào nói chuyện, cũng không thể động đậy, chỉ có con ngươi là cử động được.
Dù thế nào đi nữa thì nhặt được một cái mạng về đã xem như cực kỳ may mắn rồi.
Nhâm Tiểu Túc đánh giá xung quanh, yên lặng nhớ kỹ những người vẫn còn sức. Cả đội ngũ có hơn 50 người, trong đó chỉ có 7 người không bị sao cả. Khả năng cao bảy người này chính là siêu phàm giả, hơn nữa trong bảy người còn có Vương Uẩn vụng trộm khắc ký tự lên cây.
Đương nhiên, đối phương cũng có khả năng đối phương không bị nhện tấn công.
- Sao họ không cử động vậy….
Trợ thủ Trình Vũ hỏi.
Nhâm Tiểu Túc đứng dậy:
- Có thể vì không được xem ta biểu diễn tài nghệ đó. Các ngươi lui ra sau, để ta biểu diễn dạng thẳng chân…
Mọi người chấn kinh, con hàng này thật sự có thể tận dụng mọi cơ hội để biểu diễn tài nghệ a!
Trình Vũ quyết định mặc kệ Nhâm Tiểu Túc, nói với tất cả mọi người:
- Mọi người thay phiên cõng những người bị liệt này đi. Chúng ta không thể ở lâu nơi này, tốt nhất nên mau chóng rời đi.
Kết quả La Lam ngăn hắn lại:
- Đợi đã, ta đề nghị cắm trại ở chỗ này và bắt đầu xây dựng công sự phòng ngự tại đây.
- Vì sao?
Trình Vũ nhíu mày.
- Đầu tiên, muốn ra khỏi Thần Trì không phải chuyện ngày một ngày hai…
La Lam nhìn đại lừa dối:
- Việc này còn phải hỏi lại người dẫn đường. Phải đi bao lâu nữa mới xuống núi được?
- Dù là tốc độ cao nhất cũng mất hơn hai ngày…
Đại lừa dối nói.
- Cho nên, thay vì để mọi người thay phiên cõng hơn 10 thương binh, khiến thể lực mọi người suy giảm thì không bằng cắm trại ở đây đợi đám thương binh khỏe lại. Căn bản chúng ta cũng không biết phía trước có gì đang đợi, chúng ta phải dùng trạng thái tốt nhất để nghênh đón nguy hiểm.
Có lẽ La Lam không am hiểu chiến đấu nhưng việc dẫn dắt đoàn đội khi gặp nguy cớ thì hắn khá rành.
Trình Vũ hỏi:
- Nếu đám nhện kia tới thì sao?
- Mặt nạ bạc có thể cứu người khỏi sào huyệt, nói rõ khả năng ổ nhện kia đã xong rồi…
La Lam phân thích:
- Chuyện nhền nhện ngược lại không cần lo lắng lắm.
La Lam ra quyết định này cũng là căn cứ vào sự hiểu biết từ Nhâm Tiểu Túc. Vừa rồi Nhâm Tiểu Túc đi một chuyến, La Lam khẳng định tên này không phải đi nhảy dây. Hiện tại nhìn bộ dáng khí định thần nhàn của đối phương chứng tỏ nhện khổng lồ sẽ không mang tới sự uy hiếp gì.
Trình Vũ nhìn những người khác:
- Các ngươi cảm thấy thế nào?
- Ở lại đây đi, ta cũng hiểu nếu mặt nạ bạc đã cứu được người thì khả năng cao đám nhện kia đã xong đời rồi…
Tống Kiều nói.
Hơn nữa, mấu chốt ở chỗ, toàn bộ trợ thủ của Tống Kiều đều đã tê liệt. Hắn chẳng khác nào thiếu đi rất nhiều lực lượng giúp đỡ nên căn bản không muốn đi tiếp.
Số lượng người nghĩ như Tống Kiều không ít.
- Ta muốn hỏi một câu…
Trình Vũ nhìn mọi người:
- Rốt cục mặt nạ bạc bảo vệ ai vậy? Ngươi có thể để hắn gia nhập đội ngũ không, cùng tiến cùng lùi cũng tốt mà. Để hắn độc hành như thế, lỡ đang ngủ bị đánh lén thì phiền lắm. Sau khi nhập đội, mọi người cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Kết quả không ai đáp lại Trình Vũ.
Trình Vũ tỉ mỉ đánh giá vẻ mặt từng người, muốn tìm ra người được mặt nạ bạc bảo hộ. Khi ánh mắt hắn quét tới Nhâm Tiểu Túc thì lập tức chuyển dời. Trong vô thức, Trình Vũ cảm thấy dù mặt nạ bạc có bảo vệ ai cũng sẽ không bảo vệ cái tên bệnh thần kinh này.
Người có hiềm nghi lớn nhất trong mắt Trình Vũ là Vương Uẩn cùng một người trung niên khác. Bộ dáng hai người này chẳng chút sợ hãi nào.
Trong hỗn loạn, hai người cũng là người bình tĩnh nhất.
Trình Vũ thấy không ai đáp lại mình thì trực tiếp cao giọng hô lớn với màn sương trắng:
- Ta biết ngươi đang ở gần đây. Nếu mục tiêu của chúng ta đều là Hỏa Chủng thì sao không kết bạn mà đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận