Đệ Nhất Danh Sách

Chương 617: Phát Triển


Nhâm Tiểu Túc nhìn đám Vương Vũ Tri, không thể không nói, đám học sinh này trông thành thục hơn nhiều so với mấy tháng trước. Làn da đen, thân thể cường tráng hơn, nụ cười càng thêm tự tin chói mắt, không còn khí chất học sinh trói gà không chặt nữa.
Phải biết, trước kia họ đều là một đám học sinh chỉ biết đọc sách, chuẩn bị thi đại học.
Ngay cả Vương Đại Long cũng ổn trọng hơn rất nhiều.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Các ngươi thay đổi rất nhiều.
Lão Vương bên cạnh cười nói:
- Vậy cũng đúng, lúc đầu chúng ta đụng phải thổ phỉ, may mà có Khương Vô và đám Vương Vũ Tri cùng một ít người máy nano ngươi cho họ mà đánh cho đám thổ phỉ kêu cha gọi mẹ. Đây cũng là lý do ta dám đem hàng hóa tới Tây bắc bán.
- Được rồi…
Nhâm Tiểu Túc vỗ vai Vương Vũ Tri, cười nói:
- Có thể đánh bại được thổ phỉ chứng tỏ năng lực không chế người máy nano của các ngươi tốt lên rồi nhỉ?
Vương Vũ Tri đáp:
- Ta không cảm thấy việc điều khiển chậm nữa, việc chậm trễ nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được. Tuy vẫn còn người điều khiển chậm nhưng ta cảm thấy rất nhanh tỷ lệ đồng bộ của họ sẽ tăng lên nhanh thôi.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu, xem ra chân tướng đúng như hắn nghĩ. Sở dĩ Lý thị dám để những lưu dân có tỷ lệ đồng bộ cao đi chịu chết cũng vì họ có thể thông bao việc rèn luyện mà năng cao khả năng điều khiển người máy nano. Đương nhiên, điều này cũng nói rõ những lưu dân kia chỉ là bia đỡ đạn của Lý thị mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Lúc đánh thổ phỉ có sợ không?
- Sợ chứ…
Một nam sinh nói:
- Nhưng nghĩ tới những việc ngươi làm vì chúng ta, ngươi không sợ, chúng ta cũng không thể sợ. Hơn nữa chúng ta còn phải bảo vệ mọi người.
Nhâm Tiểu Túc nhìn đối phương một cái, lại nhìn ánh mắt người này thủy chung dính chặt trên người một nữ sinh thì chọc ghẹo:
- Bảo vệ mọi người hay là bảo vệ người nào đó?
Mọi người cười vang, xem ra chuyện của đôi tình nhân này đã sớm không phải bí mật gì. Điều này cũng bình thường thôi, có câu gọi là hoạn nạn thấy chân tình. Những thiếu nam thiếu nữ này cùng nhau trải qua vô số khốn cảnh và tuyệt vọng, tất nhiên sẽ có lúc nảy sinh tình cảm.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc lại hỏi:
- Các ngươi còn đọc sách không?
- Còn…
Vương Vũ Tri đáp:
- Lúc còn ở trong núi, mọi người tính sẽ sống cuộc sống không tranh quyền thế, không đau khổ. Thế nhưng Phú Quý thúc cảm thấy chúng ta không được học tiếp là chuyện rất đáng tiếc. Vì thế mới dẫn chúng ta xuống núi, muốn làm ăn kiếm chút tiền. Nhìn thử xem Tây bắc có trường học cho chúng ta học cao hơn không.
Nhâm Tiểu Túc bừng tỉnh, lão Vương cũng có thể suy nghĩ được như vậy thì tốt quá rồi. Hắn cảm thấy lão Vương làm rất đúng.
Thừa dịp Nhâm Tiểu Túc nói chuyện phiếm với đám học sinh, đại lừa đảo lôi lão Vương tới xem bói. Hắn hỏi lão Vương:
- Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?
Vương Phú Quý cười đáp:
- 46.
- Vậy ngươi nhỏ hơn ta một chút. Năm nay ta 52 tuổi, chúng ta gần bằng tuổi nhau thì ta gọi ngươi là lão đệ được chứ?
Đạo lừa đảo cười cười, lôi kéo cánh tay Vương Phú Quý nói.
Vương Phú Quý cũng không từ cự tuyệt, đại lừa đảo nói tiếp:
- Ta nhìn tay ngươi, thấy được ngươi có một người con trai khi ngươi bước vào tuổi trung niên, hẳn lúc đó là 32 tuổi, đúng không?
Vương Phú Quý kinh ngạc:
- Làm sao ngươi biết?
- Ha ha…
Đại lừa đảo chỉ vào lá cờ ghi mấy chữ Thần Toán Tử của mình:
- Ta là thầy bói, biết là đúng thôi. Những chuyện này có viết hết trên tay ngươi.
- À, thì ra là đại sư, thất kính thất kính…
Vương Phú Quý có chút khó hiểu:
- Cơ mà, không phải ngài là nhân viên tình báo à?
- Khục khục, công tác tình báo chỉ là nghề phụ thôi…
Đại lừa đảo giải thích:
- Thầy bói mới là nghề chính của ta.
- Vậy lão ca xem giúp ta một chút, coi mệnh nửa đời sau của ta thế nào?
Vương Phú Quý hỏi.
Đại lừa đảo nói Vương Phú Quý có một đứa con tuổi trung niên đã khiến Vương Phú Quý tin tưởng. Bấy giờ, đại lừa đảo lại vuốt râu, cười nói:
- Tương lai của ngươi cũng không quá tốt. Trung Nguyên là đất hưng thịnh với ngươi. Nếu muốn nửa đời sau hiển hách, ngươi phải đi về phía bắc. Thế nhưng phương bắc cũng không phải hướng tốt nhất. Tốt nhất là Tây bắc a!
Vương Phú Quý suy nghĩ một chút, tới Tây bắc sao. Nếu Nhâm Tiểu Túc là Thiếu soái ở đó, Phú Quý còn có thể không phú quý sao?
Đại lừa đảo nói tiếp:
- Chữ Vương rất đặc biệt trong phong thủy. Chữ Vương này dần trở nên quá tầm thường. Ban đầu vốn họ của vương dã, thế nhưng bị quá nhiều người dùng nên khí thế của nó đã suy yếu. Thế nhưng ngươi thay đổi một chút, phải ghép thêm từ Ngọc nữa. Như vậy mới hợp với tên Phú Quý của ngươi. Bằng không họ của ngươi không ép được tên của ngươi đâu! Ngươi biết nơi nào nhiều ngọc không? Là Tây bắc đó…
Tới chỗ này, đại lừa đảo đã bắt đầu nói hươu nói vượn. Dù sao tâm tư của hắn là để đám Vương Phú Quý tới Tây bắc mà.
Một nhà Vương Phú Quý tới Tây bắc, Nhâm Tiểu Túc còn ở lại Trung Nguyên sao? Sẽ không!
Nếu như không thuyết phục được Nhâm Tiểu Túc thì thuyết phục Vương Phú Quý vậy.
Kế tiếp, chờ Vương Phú Quý tới Tây bắc, bên đó đã sớm chuẩn bị xong một lượng lớn hàng hóa. Vương Phú Quý nhận đống hàng hóa này không cần trả tiền lời, sẽ được nhận với giá gốc luôn!
Nói thật, khoáng sản ở cứ điểm 178 tài đại khí thô, căn bản không thiếu chút đồ này!
Hai người cứ thế tán dóc, đại lừa đảo tiếp tục khoác lác:
- Nhớ khi ta còn trẻ, dựa vào tài coi bói này mà nhận được sự yêu thích của vô số tiểu cô nương đó. Đây là độc chiêu của ta a!
Vương Phú Quý cười nói:
- Vậy diễm phúc của ngươi thật sâu, khi còn trả chắc phong lưu lắm nhỉ?
- Không có…
Đại lừa đảo lắc đầu:
- Nghề của chúng ta không được phát sinh tình cảm với khách hàng.
Nhâm Tiểu Túc ngồi bên cạnh nghe nửa ngày, Nhâm Tiểu Túc cười lạnh:
- Thế nào, nghe sao giống làm nghề mai táng vậy?
Đại lừa đảo:
- ???
Nhâm Tiểu Túc nói với Vương Phú Quý:
- Đừng nghe hắn thổi phồng, cái gì là công tác tình báo là nghề phụ chứ. Hắn dựa vào ngành tình báo này mà biết được Vương Đại Long bao nhiêu tuổi, đúng chưa? Hoặc chỉ cần hỏi Trương Cảnh Lâm là biết. Sau đó hắn lại hỏi tuổi của ngươi, rồi dùng tuổi của ngươi trừ đi là ra tuổi Vương Đại Long.
Vương Phú Quý như bừng tỉnh đại ngộ, đại lừa đảo ngồi bên cạnh đó thở hổn hển:
- Thiếu soái không thể tùy tiện hất đổ bát cơm người khác chứ!
- Được rồi…
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Ta biết ngươi lừa hắn để làm gì, chẳng phải là muốn kêu ta về Tây bắc sao. Nhưng ta vẫn là nói câu kia, kỳ thật ta rất cám ơn mọi người coi trọng ta. Nếu các ngươi cảm thấy ta phù hợp mà ngày nào đó ta chuẩn bị tâm lý tốt sẽ trở về, thế nhưng không phải hiện tại.
Đại lừa đảo mặt mày hớn hở:
- Có lời này của ngươi là được rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận