Đệ Nhất Danh Sách

Chương 866: Không Nhiều, Cũng Không Thiếu

- Phù hợp?
Nhâm Tiểu Túc có phần không hiểu ý của Dương Tiểu Cận:
- Hỏa Chủng quá lạm dụng chuyện hi sinh người khác.
Ngươi cũng thấy kế hoạch của P5092 mấy lần rồi.
Tính luôn của việc sinh viên Thanh Hòa múa hát dụ địch, họ hoàn toàn không nghĩ tới chính mình sẽ bị người trở thành mồi nhử a.
Loại người này sao có thể phù hợp Tây bắc?
- Không phải là phù hợp Tây bắc…
Dương Tiểu Cận lắc đầu:
- Là hợp với ngươi.
- Lời này là thế nào?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.
- Ngươi xem, hắn thích dùng người khác như mồi nhử tới thiết trí kế sách, thậm chí thời điểm trên núi Đại Thạch cũng lấy chính mình là mồi nhử…
Dương Tiểu Cận kiên nhẫn giải thích nói:
- Mà ngươi, lại thích làm mồi nhử...
Nhâm Tiểu Túc nhất thời hiểu ý Dương Tiểu Cận.
Lúc còn trong Thánh Sơn, hắn đã bắt đầu lấy bản thân làm mồi nhử để Dương Tiểu Cận đánh lén.
Sau đó lặp lại chiêu cũ ở Đại Thạch Sơn.
Cộng thêm lần này đã ba lần liên tục hắn là mồi nhử rồi.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc đủ mạnh, vì hắn biết mình không chết được.
Đêm nay gặp được áo đen, tuy Nhâm Tiểu Túc bị thương nhưng hắn như cũ vẫn có át chủ bài.
Cho nên ý Dương Tiểu Cận là, nếu P5092 thích dùng người khác làm mồi nhử như vậy, hiện tại Nhâm Tiểu Túc lại có vốn liếng làm mồi nhử.
Khi hai người phối hợp nói không chừng sẽ phi thường đặc sắc.
Làm không tốt, sử thượng tối cường mồi nhử liền ra đời.
Người khác làm mồi nhử thì lo lắng hãi hùng cẩn thận từng li từng tí, mà Nhâm Tiểu Túc làm mồi nhử, địch quân tới ăn mồi nhử nói không chừng còn bị mồi nhử giết ngược lại...
Nếu lôi kéo được P5092 cũng rất tốt a.
Dương Tiểu Cận trợn mắt nhìn hắn:
- Ta là đang châm chọc ngươi, để ngươi về sau đừng cứ mãi dùng thân dụ địch nữa.
Kết quả ngươi lại tin thật?
- Khục khục, không có không có…
Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng giải thích nói:
- Ta viết thư xong rồi, trước ném cho bộ chỉ huy rồi tụ họp với Ba Ngôi thôi…
Nói qua hai người nhanh chóng rời đi, không tới một phút đồng hồ bọn họ chợt nghe tiếng pháo vang dội, xem ra Hỏa Chủng đã tấn công mọi rợ rồi.
Hai người bọn họ vòng một vòng lớn lặng yên cùng tụ họp đám người Vương Kinh.
Sau đó Nhâm Tiểu Túc liền thành thành thật thật đứng bên cạnh xe, chờ đợi Hỏa Chủng thanh lý hiện trường.
Thời điểm này đám người Ba Ngôi đứng cách đó không xa, quan sát chiến hỏa trong căn cứ.
Đám người Vương Kinh thấy Nhâm Tiểu Túc cũng không có hỏi nhiều, hơn nữa họ đoán được hai tay súng bắn tỉa kia khả năng là hai người bọn họ.
Phải biết Kỷ Nhất và sinh viên Thanh Hòa đã chết nếu không nhờ hai tay súng bắn tỉa yểm hộ rồi.
Giờ khắc này, đám người Vương Kinh thầm cảm khái, quả nhiên đồng hành cùng Nhâm Tiểu Túc có thể sống càng lâu, lần này cũng là Nhâm Tiểu Túc đoán được sẽ có địch tập kích trước.
Nhâm Tiểu Túc nhỏ giọng nói:
- Nếu như Hỏa Chủng hỏi...
- Yên tâm, ngươi vẫn luôn ở cùng với chúng ta…
Vương Kinh nói:
- Ta đã thông báo bọn họ, mọi người đều biết nên nói thế nào.
lúc này Nhâm Tiểu Túc mới yên lòng dò xét bốn phía, đám sinh viên Thanh Hòa ở gần đó vẫn chưa tỉnh hồn, giống như một đám chó con vừa bị hù dọa cho mất mật.
Kỷ Nhất đi tới chỗ Nhâm Tiểu Túc, hắn nhỏ giọng hỏi:
- Tình hình chiến đấu thế nào, chúng ta có cần rời khỏi cứ địa không?
- Không cần….
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Hỏa Chủng đã nắm giữ thế cục, đợi lát nữa sẽ có người tìm đến chúng ta a.
- Vậy được…
Kỷ Nhất thở dài nói:
- Trước khi rời đi ta đã cam đoan với hiệu trưởng, dẫn theo bao nhiêu người thì về bấy nhiêu người.
Vạn nhất trên đường có ai chết chính là trách nhiệm của ta.
- Không nghiêm trọng như vậy đâu, chuyện cũng không quá khó giải quyết.
Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở cười nói.
Hai mắt Kỷ Nhất sáng lên, chẳng lẽ là thần thủ hộ đã bảo vệ họ? Lúc trước Kỷ Nhất cũng không nói gì với Nhâm Tiểu Túc, hắn biết kêu Nhâm Tiểu Túc bảo vệ quá nhiều người thì có chút quá mức.
Thế nhưng chính Nhâm Tiểu Túc nói ra thì tốt quá rồi.
Kỷ Nhất bức thiết nói:
- Ý của ngươi là... ?
- Ý của ta là…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Nếu có người chết thì để đám sinh viên sinh ra mấy đứa nhóc bù lại.
Lúc đó thì đủ số rồi.
Kỷ Nhất:
- ? ? ?
Ngươi đang nói tiếng người à….
Lúc trước hắn từng nói thế.
Sao qua lời của Nhâm Tiểu Túc lại biến tướng tới đâu luôn rồi?
Kỷ Nhất thầm thở dài, kỳ thật đây là Nhâm Tiểu Túc đánh trống lảng nghĩa là đối phương không có ý muốn giúp sinh viên Thanh Hòa.
Bất quá hắn cũng không nói gì cả, trong chiến tranh ai quản được sự sống chết của người khác đâu.
Kỷ Nhất nhìn thoáng qua Nhâm Tiểu Túc, lại nhìn đám sinh viên Thanh Hòa.
Sau đó nghĩ thầm có phải lúc trước bọn họ đã quá bảo bọc chúng không?
Tuổi tác Nhâm Tiểu Túc còn nhỏ hơn đám sinh viên vài tuổi.
Thế nhưng số chuyện hắn có thể làm nhiều hơn so với sinh viên Thanh Hòa rất nhiều.
Đã từng, thậm chí thiếu niên này còn gánh trên vai an nguy của tòa soạn hi vọng.
Hiện giờ sinh viên Thanh Hòa vẫn mặc phục trang, vừa đổ mồ hôi vừa rơi lệ, nhìn thảm vô cùng.
- Ngược lại ta thấy ngươi hẳn nên kêu họ về Lạc thành đi…..
Nhâm Tiểu Túc chậm rãi nói:
- Tuy ta biết bọn họ muốn an ủi tướng sĩ tiền tuyến gì gì đó, nhưng ngươi cũng thấy chiến tranh có bao nhiêu hung hiểm.
Bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng có thể có người chết người ý muốn.
Kỷ Nhất thở dài nói:
- Chỉ có thể như vậy, ta đi nói với họ, sau đó sẽ kêu Hỏa Chủng phái người hộ tống bọn họ trở về.
- Này mới là lựa chọn tốt nhất….
Nhâm Tiểu Túc gật đầu.
Kỷ Nhất trở lại chỗ đám sinh viên.
Kết quả đội ngũ truyền tới tiếng ồn ào.
Nhâm Tiểu Túc lắng tai nghe thì thấy có vài sinh viên cao giọng nói với bộ dáng anh hùng, hùng hồn lại quyết liệt:
- Lão sư, khẩu hiệu của trường Thanh Hòa gì? Thực sự cầu thị, nghĩ cho người trước.
Tổng biên Giang Tự gặp tình huống khó khăn như vậy cũng kiên trì vượt qua.
Nếu chúng ta vừa gặp nguy hiểm liền lùi bước trở về, vậy mặt mũi chúng ta để đâu?
- Đúng, trong nhóm người Ba Ngôi còn có thiếu niên nhỏ tuổi hơn chúng ta, hắn không đi sao chúng ta đi được?
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, này không phải nói mình a?!
Mà Kỷ Nhất nghe xong lời này cũng không biết nên làm gì.
Các ngươi sao giống Nhâm Tiểu Túc, người hắn giết còn nhiều hơn tổng cộng các ngươi gộp lại đó…
Nhâm Tiểu Túc nghe được, trong lòng tự nhủ đám học sinh này không có bản lĩnh nhưng cũng rất có đảm lược.
Thật ra đám sinh viên cũng không cô dụng.
Chỉ là năng lực của họ không dùng được trong chiến đấu mà thôi.
Thanh Hòa dạy dỗ sinh viên tương đối nghiêm cẩn, tuy đám sinh viên đều sợ nhưng cốt khí vẫn có.
Bằng không thì, những người này cũng không lặn lội đường xa bắc tiến đưa vật tư.
Từ từ, cái sinh viên khác cũng những sinh viên có cốt khí này lây nhiễm.
Họ nhao nhao nói mình không muốn đi, muốn cùng tồn vong với nhân loại…
Chỉ là Kỷ Nhất nói nhảm cùng bọn họ, trực tiếp đưa ra quyết định.
Đồng thời chuẩn bị để người của Hỏa Chủng đưa đám sinh viên này về Lạc thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận