Đệ Nhất Danh Sách

Chương 773: Cáo Biệt

Chuyện hàng rào 176 thất thủ rất nhanh được truyền bá trong liên minh hàng rào.
Thậm chí còn vượt qua tin Hỏa Chủng và Khổng thị đánh nhau.
Việc này chẳng khác nào tai biến cả, đây là lần đầu tiên người phương bắc tấn công hàng rào Trung Nguyên.
Hơn nữa tin tức truyền ra còn nói, thiếu chút nữa toàn bộ dân trong hàng rào 176 đều bị thảm sát.
Mặc dù mọi người không biết lý do nhưng may mà cuối cùng đám người Trung Nguyên đã kịp thời thu tay.
Trong lần tai nạn này, chuyện khiến người ta khiếp sợ nhất là một siêu phàm giả thần bí đã thống lĩnh toàn bộ Thảo Nguyên, trở thành chủ nhân mới của nơi này.
Có người nói, hàng rào 176 bị công phá thành công đều vì người này quá lợi hại, có thể phá hủy tường thành.
Còn về việc làm sao phá hủy được thì không ai biết.
Sau siêu phàm giả ở Thánh Sơn lại xuất hiện thêm siêu phàm giả mới.
Mỗi người đều khiến giới siêu phàm giả phải chấn động.
Cho nên, có người từng nói Hỏa Chủng và Khổng thị nên tạm thời buông bỏ thù hận, cùng nhau đối phó kẻ thù chung trước.
Thế nhưng hiện tại Hỏa Chủng và Khổng thị ai có thể thu tay lại? Vừa thu tay, vạn nhất đối phương đuổi cùng giết tận, tiêu diệt thế lực của cả tập đoàn thì sao!
Vì thế hai nhà này đồng thời lựa chọn làm lơ chuyện của hàng rào 176.
Giống như Nhan Lục Nguyên từng nói với Thân Ẩn, ai sẽ báo thù cho hàng rào 176? Không có.
Ngược lại Vương thị thì phái ra đội ngũ tới tiếp nhận hàng rào 176.
Một bên vừa xây dựng lại một bên thì tiếp quản.
Việc này đột nhiên trở thành chuyện tốt cho Vương thị, vô duyên vô cớ họ bỗng có thêm được một hàng rào!
Quan viên trong hàng rào 176 đã bị Nhan Lục Nguyên giết sạch.
Bây giờ Vương thị tiến vào tiếp nhận vô cùng thuận lợi, chẳng khác nào cái bánh từ trên trời rơi xuống vậy.
Hơn nữa, trong quá trình xây dựng lại, Vương thị cũng lắp đặt camera khắp phố lớn ngõ nhỏ, để AI tiếp quản công tác quản lý của cả hàng rào.
Cư dân hàng rào 176 không có bất kỳ năng lực phản kháng gì, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

- Lão gia, ta muốn thương lượng với ngài chuyện này…
Chu Nghênh Tuyết nghiêm túc nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi xem, hiện tại Tây bắc đang thiếu người.
Ta sớm nghe nói lương thực nơi đó khan hiếm, mà năng lực của ta vừa vặn giúp được họ.
Ta cũng hỏi dld rồi, hắn nói ở đó có rất nhiều đất hoang, sản lượng lương thực không cao.
Người trong hàng rào thỉnh thoảng sẽ thiếu vật tư chứ đừng nói là lưu dân….
Nhâm Tiểu Túc ngồi bên cạnh đống lửa buồn bực nói:
- Ngươi muốn thế nào?
Chu Nghênh Tuyết mạnh dạn đáp:
- Ta muốn tới giúp đỡ Tây bắc xây dựng!
Từ lúc Chu Nghênh Tuyết gặp lại Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận tại Thánh Sơn.
Nàng đã được Dương Tiểu Cận an bài rõ ràng,c ăn bản không thể đơn độc đi theo lão gia nữa.
Chu Nghênh Tuyết không phải nha hoàn chân chính, cũng là một trong những cô gái truy cầu sự độc lập trong thời đại này.
Trước kia ngưỡng mộ lão gia nhà nàng thì không sao.
Hiện tại muốn nàng tiếp tục bưng trà rót nước mỗi ngày thật sự Chu Nghênh Tuyết làm không được.
Theo Chu Nghênh Tuyết, nàng có không gian phát triển rất lớn, giá trị phát huy không nhỏ.
Ví dụ như tới Tây bắc trù tính việc lớn cho lão gia chẳng hạn!
Ở nơi này bưng trà rót nước khác nào nhân tài không được trọng dụng!
Không sai, Chu Nghênh Tuyết cảm thấy bản thân đúng là nhân tài không được trọng dụng!
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:
- Cũng không phải không được.
Thế nhưng chúng ta phải ước định ba điều.
Ngươi về Tây bắc phải làm chính sự, không được cáo mượn oai hùng.
- Chắc chắn!
Chu Nghênh Tuyết cam đoan
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nhìn Chu Nghênh Tuyết.
Hắn cảm thấy, với tính cách của cô nàng này, một khi tới Tây bắc thì đuôi lại chẳng vểnh tới tận trời? Làm không tốt nàng còn có thể dùng thân phận nha hoàn của Thiếu soái mà hoành hành ngang ngược.
Chung quy Chu Nghênh Tuyết cũng là cô nàng dám đeo nhẫn trên 10 ngón tay mà…
Người bình thường làm gì có ai làm được như vậy!
Không chờ Nhâm Tiểu Túc kịp nói gì, Chu Nghênh Tuyết đã thu dọn đồ đạc chạy trốn. Đối với Chu Nghênh Tuyết mà nói, nàng tới Tây bắc không phải để trợ giúp mà căn bản là chạy về phía tự do!
Đại lừa dối cũng cáo biệt Nhâm Tiểu Túc:
- Ta cũng phải đi rồi.
Nghe nói Vương Uẩn đang bị giam trong phòng giam cơ mật.
Nghe nói Khổng Đông Hải vô cùng bất mãn chuyện tiền tuyến thất bại nên chuẩn bị khai đao với Vương Uẩn.
Tháng sau hắn sẽ bị đưa ra tòa án quân sự, chờ đợi hắn chỉ có cái chết mà thôi.
- Sau khi cứu hắn ngươi tính làm sao?
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Có ý định gì không?
- Đương nhiên dẫn hắn về Tây bắc rồi…
Đại lừa dối cười nói.
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt nửa ngày.
Hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, dường như người bên cạnh hắn đều tới trợ giúp Tây bắc cả.
Rốt cục có vấn đề gì ấy nhờ…
Lý Thần Đàn ở bên cạnh nhìn Nhâm Tiểu Túc lại nhìn đại lừa dối:
- Hay ta tới Tây bắc giúp các người đi.
Nếu không thì trông có phần không không giống người bình thường lắm…
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười:
- Giúp cái quần.
Ngươi bị bệnh tâm thần mà cũng nghĩ tới việc giống người bình thường hả.
- Được rồi…
Lý Thần Đàn có phần tiếc nuối:
- Vậy ta tới phía nam ngắm bão, vừa vặn cùng tham quan cảnh vật mới lạ.
- Xem xong bão thì sao?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Hẳn sẽ quay lại Lạc thành…
Lý Thần Đàn nói:
- Nơi đó có mấy người bạn nhỏ chờ xem ta biểu diễn ảo thuật.
Nhâm Tiểu Túc im lặng nửa ngày, quả nhiên bệnh tâm thần suy nghĩ không bình thường.
Lúc này, La Lam cũng đứng dậy cáo biệt:
- Ta cũng phải mau chóng tới Chu thị.
Gián điệp ở Chu thị cũng báo họ đang bắt đầu thu thập binh sĩ.
Ta muốn trước khi họ làm xong kế hoạch tác chiến thì tới tìm Chu Sĩ Tề tâm sự.
Chu Sĩ Tề là người đứng đầu Chu thị.
Nhâm Tiểu Túc nhìn La Lam:
- Sao ta cảm thấy ngươi giống Bôn ba nhi bá ghê.
Không ngừng lại nghỉ ngơi chút nào à?
Từ lúc hàng rào 113 bị phá hủy tới giờ, La mập một đường từ Lý thị rồi lại tới Dương thị.
Sau khi thống nhất Tây nam lại chạy tới Trung Nguyên, cứ như mãi cũng chẳng có thời gian rảnh rỗi vậy.
La Lam vui vẻ nói:
- Thế đạo này vốn không cho ta cơ hội thở dốc.
Thế giới một mực thay đổi, con người cũng phải thay đổi theo.
Ngươi nhìn hàng rào 176 không chịu phát triển đi.
Kết quả thì sao, họ có thể an nhàn trong loạn thế này à?
Nhâm Tiểu Túc im lặng không nói.
Mơ ước lớn nhất của hắn là có thể sống trong thế ngoại đào nguyên, không lo thiếu ăn thiếu mặc.
Thế nhưng khi La Lam nói thế, hắn bỗng nhớ tới nhóm thổ phỉ ở Hà Cốc kia.
Đợi chuyện An Kinh tự chấm dứt, có lẽ hắn nên tới Hà Cốc một chuyến.
La Lam nhìn Nhâm Tiểu Túc, nghiêm túc nói:
- Hãy quay về Tây bắc đi, đó mới là sân nhà của ngươi.
Ta là Khánh Chẩn cũng hi vọng trong tương lai ngươi sẽ thành Tư lệnh thay Trương Cảnh Lâm.
Như thế Khánh thị và Tây bắc mới có thể bình an ở chung được.
- Bây giờ nói thế có sớm quá không…
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu không muốn trả lời.
La Lam nhìn về phương xa, cảm khái:
- Khánh Chẩn nói, nếu hắn có hai mảnh ruộng thì sẽ nhường lại ấn soái Khánh thị.
Thỉnh thoảng ta cũng nghĩ, ta cũng đâu phải không muốn ở Khánh thị sống thật tốt, mở một quán ăn, cưới một người vợ xinh đẹp như hoa.
Có một người em trai làm quan, cả đời như thế cũng không tệ lắm, không cần bôn ba mệt mỏi.
Nhâm Tiểu Túc nghe La Lam miêu tả, bỗng cảm thấy như từng nghe trong câu chuyện nào đó rồi.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Ngươi muốn làm Võ Đại Lang?!
La Lam:
- Hỏi chấm ???
Bạn cần đăng nhập để bình luận