Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1020: Hội Nghị Nội Bộ

Lúc này, trong nhà Nhâm Tiểu Túc đông nghịt người.
Đám người đại lừa dối, Trương Tiểu Mãn, Vương Uẩn, P5092, Vương Phú Quý, Khương Vô vây thành một vòng quanh Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha:
"Nói một chút, sao các ngươi tìm được ta?"
Trương Tiểu Mãn vui tươi hớn hở cười nói:
"Chúng ta chuẩn bị dựa theo cách bắt La Tông Nhân để bắt gián điệp trong hàng rào 144.
Ai dè lại bắt được Thiếu soái!"
Nhâm Tiểu Túc:
"Câm nín !"
Đại lừa dối ở bên cạnh đạp lên mông Trương Tiểu Mãn một cái:
"Ngươi nói chuyện kiểu gì vậy hả? ! Cái gì mà bắt được Thiếu soái!"
Thanh nộ của Trương Tiểu Mãn thoáng cái liền đầy, nhưng cân nhắc đến chuyện mình đánh không lại đại lừa dối nên thanh nộ dần tụt xuống.
Bây giờ Nhâm Tiểu Túc mới biết là Vương Uẩn tìm được hắn thông qua màn hình giám sát.
Này thì hết cách rồi, muốn núp ngay dưới mí mắt của Vương Uẩn thì khó quá rồi.
Đại lừa dối cười nói:
"Thiếu soái này, sao ngươi về Tây Bắc rồi mà không nói với một tiếng a."
"Ta chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, chung quy ta đã chém giết quá nhiều ở Trung Nguyên….”

Nhâm Tiểu Túc giải thích:
"Kết quả chưa được bao lâu đã bị các ngươi tìm ra.”

"Cũng không thể nói như vậy a… "
Đại lừa dối vui tươi hớn hở cười nói:
"Nếu Thiếu soái sớm nói, chúng ta cũng không tới quấy rầy ngươi."

"Vậy các ngươi về trước đi.
Nhớ rõ không được bại lộ thân phận của ta với láng giềng… "
Nhâm Tiểu Túc nói.
"Vậy có phần chậm rồi…. "
Trương Tiểu Mãn mày dạn mặt dày nói:
"Ta sợ Thiếu soái không muốn về chủ trì đại cục của hàng rào 144 nên đã đặc biệt dặn binh sĩ, kêu họ nói với láng giềng đây là chỗ ở của Thiếu soái..."

Nhâm Tiểu Túc nhướng mày, thật muốn đạp mông Trương Tiểu Mãn một cái a.
Cuối cùng vẫn là P5092 đứng ra giải vây:
"Thiếu soái, những hàng rào khác không còn được quân đội quản lý nữa.
Chỉ còn mỗi hàng rào 144 vẫn được chiến lữ số 6 tiếp quản thôi.
Điều này nói rõ Trương tư lệnh cũng hi vọng ngươi sẽ thống trị hàng rào này."

Dưới bình thường tình huống, quân đội chính là quân đội, hệ thống hành chính chính là hệ thống hành chính.
Hiện tại, việc binh sĩ cứ điểm 178 tiếp quản hàng rào là vì tình huống đặc biệt.
Hiện giờ mỗi cương vị đều đã có người quản lý mới, quân đội cũng nên quay về đúng với chức trách của mình.
Có thể nói hệ thống hành chính cùng hệ thống quân đội hỗ trợ lẫn nhau nhưng không giao nhau.
Cũng như quan văn và quan võ vậy.
Thế nhưng hàng rào 144 thì khác, nó vẫn được chiến lữ số 6 tiếp quản tất cả quyền lực.
Điều này chứng tỏ Trương Cảnh Lâm có ý muốn dùng hàng rào 144 cho Nhâm Tiểu Túc mài đao.
Trương tư lệnh cũng không nói rõ, chỉ ám chỉ mà đám Trương Tiểu Mãn cùng đại lừa dối đã ngầm hiểu.
P5092 nói:
"Thiếu soái, thương mại mậu dịch của hàng rào 144 chúng ta đang phát triển rất tốt.
Vương hội trưởng đã xử lý thỏa đáng hết thảy, nội bộ thương hội ngay ngắn trật tự, rất khiến người ta yên tâm.
Chợ đêm cũng có Chu Nghênh Tuyết cô nương duy trì trật tự.
Chúng ta đều cảm thấy nàng chính là nhân tài quản lý Chợ đêm.
Hiện giờ chỉ còn vấn đề về nguy cơ lương thực cùng chiến tranh mà thôi.
Ta cảm thấy chúng ta không có nhiều thời gian để lãng phí.
Ngài có muốn tới cứ điểm 178, gặp Trương tư lệnh hay không? Nhìn xem hắn có dự định gì."

Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
"Khoan hãy đi."

Nếu cứ đi như vậy thì khác nào hắn chấp nhận sự an bài của Trương Cảnh Lâm.
Xa hơn nữa, hắn chân chính trở thành Thiếu soái, gánh chịu trách nhiệm của tất cả Tây Bắc.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc thật sự chưa chuẩn bị tốt chứ không phải hắn sĩ diện gì.
Trước cứ ở lại hàng rào 144 rồi quan sát tiếp.
"Hết chuyện này lại tới chuyện khác…."

Nhâm Tiểu Túc hét lên với Chu Nghênh Tuyết đang ở bên ngoài:
"Vào đi."

Thần sắc ai oán của Chu Nghênh Tuyết biến mất.
Nàng đi vào chào hỏi Dương Tiểu Cận rồi mới chậm rãi đi đến bên cạnh Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
"Lúc trước ta có hỏi, có phải ngươi dùng tên tuổi ta làm chuyện bậy bạ gì không.
Khi ấy ngươi trả lời thế nào?”

Chu Nghênh Tuyết thấp giọng:
"Ta cũng có làm gì đâu.
Lão gia nghĩ đi, ta không xây dựng Chợ đêm, sớm muộn cũng sẽ có người khác làm.
Nắm giữ thứ này trong tay cũng tốt hơn để người khác nắm giữ chứ.”
"Thế ngươi có làm lũng đoạn thị trường không?"
"Không có, tuyệt đối không có, ta chỉ thu phí thủ tục thôi.
Chứ không làm chuyện bậy bạ gì đâu.”
"Có là mấy chuyện hung ác không?"
"Không có, tất cả mọi người rất nghe lời, lão gia không tin có thể hỏi đám Vương Vũ Trì, bọn họ rất trung thực..."
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía đại lừa dối:
"Trương Tiên Sinh cảm thấy Chợ đêm thế nào?"
"Xác thực như Chu Nghênh Tuyết cô nương trả lời, Trương tư lệnh cũng cảm thấy thế.
Nước quá trong ắt không có cá.
Chợ đêm không thể không tồn tại… "
Đại lừa dối nói.
"Được rồi…"
Nhâm Tiểu Túc nhẹ nhàng thở ra:
"Chu Nghênh Tuyết, ngươi phải cẩn trọng lời nói đến việc làm, đừng có cảm thấy bản thân lợi hại liền làm xằng làm bậy."

"Lão gia, ngươi cứ yên tâm đi, ngươi vẫn không hiểu rõ ta sao, ta tự có chừng mực!"
Chu Nghênh Tuyết nhẹ nhàng thở ra.
Nàng biết chuyện mình mở Chợ đêm xem như đã xong.
Chợ đêm vẫn có thể tồn tại.
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía Vương Phú Quý:
"Ngươi thương lượng thế nào rồi, có gì khó khăn cần giải quyết không?"
Vương Phú Quý vui tươi hớn hở cười nói:
"Không có gì khó khăn cả, ta cũng tính thương lượng với Tiểu Túc ngươi cùng Chu Nghênh Tuyết cô nương một chút.
Bát Đại Kim Cương ở lại Chợ đêm cũng không làm gì nhiều.
Tuy nói trên đường tới Trung Nguyên thái bình nhưng thỉnh thoảng vẫn có người này bí quá hoá liều, cho nên trên đường cần có người xuất thủ hộ vệ."
"Được, việc này không cần thương lượng… "
Nhâm Tiểu Túc nói với Vương Vũ Trì:
"Sau này tám người các ngươi đi theo thương đội, không cần ở ngốc trong Chợ đêm.
Đi theo Phú Quý thúc ra ngoài xã giao nhiều chút.
Khi nào đường tới Thảo Nguyên khai thông, các ngươi hãy tới đó tham quan.”
Sắc mặt Chu Nghênh Tuyết chìm xuống.
Nhâm Tiểu Túc nói với nàng:
"Chợ đêm ở ngay bên cạnh hàng rào, có chuyện gì ngươi trực tiếp gọi Trương Tiểu Mãn là được.
Không cần đám Vương Vũ Trì đâu.
Hơn nữa, cũng không ai dám trêu chọc ngươi."
Chu Nghênh Tuyết như có được hứa hẹn, lập tức vui mừng nhướng mày:
"Được rồi, có những lời này của lão gia ngươi thì ổn rồi.
Chung quy năng lực của ta không thích hợp xuất thủ thường xuyên."
Ngay sau đó, Nhâm Tiểu Túc hỏi P5092:
"Ngươi cảm thấy cần điều chỉnh vũ trang gì nữa không?”
"Nên bắt đầu trưng binh năm đầu tiên được rồi… "
P5092 nghĩ nghĩ rồi nói:
"Hàng rào 144 gần Trung Nguyên nhất.
Nếu có chiến tranh, đây sẽ là nơi đứng mũi chịu sào, chỉ một lữ đoàn là không đủ, cần một sư đoàn.
Ta cần mở rộng quân trinh sát thành trinh sát doanh.
Sau đó cho bọn họ tới vùng biên cảnh, tránh bị Vương thị đánh chủ ý gì mà chúng ta không biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận