Đệ Nhất Danh Sách

Chương 744: Chém Giết


Lực sát thương của Trình Vũ có hạn, thế nhưng hắn chợt phát hiện bản thân và Vương Uẩn phối hợp rất ăn ý.
Hắn tạo ra huyễn thuật, chỉ có hắn có thể nhìn thấu mà thôi. Tỷ như hắn phối hợp với những người khác, đồng bọn rất dễ giống như địch nhân, bị huyễn thuật của hắn lừa dối.
Ví dụ như trước mặt có hố đất nhưng đồng bọn nhìn không ra. Lúc chiến đấu ai rảnh mà để ý kỹ càng địa hình xung quanh thể nào?
Nếu ở cùng một chỗ với kẻ địch, làm không tốt kẻ địch không sao, bản thân lại có việc trước.
Thế nhưng Vương Uẩn thì khác, trí nhớ của hắn mạnh tới cùng cực. Lúc gia vừa gia nhập hệ thống tình báo của Khổng thị đã khiến mọi người bất ngờ vô cùng.
Hiện tại, không quan tâm huyễn thuật của Trình Vũ biến ảo thế nào, hắn đều nhớ rõ cảnh vật nguyên bản của rừng cây. Đồng thời rất nhanh đã định ra lộ tuyến tốt cho kế hoạch, dẫn dụ kẻ địch sa hố.
Từ lúc mới bắt đầu chiến đấu, huyễn thuật của Trình Vũ đã biến hóa một tí để tránh Hỏa Chủng nhận ra quy luật.
Thế nhưng Vương Uẩn vẫn xuất quỷ nhập thần như cũ, dường như huyễn thuật không có bất kỳ tác dụng gì với hắn cả.
Trước khi chiến đấu, Vương Uẩn từng nói với Trình Vũ:
- Ngươi không được để huyễn thuật lộ ra sơ hở. Lúc trước ngươi từng bán tin, nói Hỏa Chủng nhìn ra huyễn thuật của ngươi đúng không?
Trình Vũ trả lời:
- Đúng thế, họ nhìn thấu.
- Giữa trời xuất hiện một con rồng lớn, nếu là ta ta cũng cảm thấy có vấn đề a…
Vương Uẩn tức giận nói:
- Ngươi cứ tạo ra ảo ảnh một con đường đi xuyên qua núi, khiến họ đụng vào vách núi chẳng phải tốt hơn à? Cho nên mới nói, ngươi chưa nắm bắt được sự hư ảo của huyễn thuật, cũng không biết vì sao không ai trong An Kinh tự nhắc nhở ngươi nữa.
Trình Vũ nghẹn họng nửa ngày:
- Ta thích rồng không được hả?
- Ngươi nói thế thì hai ta không còn gì để nói nữa…
Vương Uẩn cạn lời.
Thế nhưng mặc kệ Trình Vũ tranh cãi thế nào. Vương Uẩn vẫn thật lòng nhắc nhở hắn, nên tùy vào hoàn cảnh mà tạo ra huyễn cảnh, như thế tốt hơn nhiều so với tạo ra một con rồng.
Bấy giờ, nhìn Vương Uẩn đứng giữa huyễn thuật mà di chuyển vẫn xuất quỷ nhập thần như cũ, có thể tấn công trong lúc đối phương ít phòng bị nhất, Trình Vũ không khỏi trầm tư và suy nghĩ. Tố chất thân thể của hắn không yếu, nếu hắn có thể khai phá năng lực ám sát cận thân thì tốt quá rồi.
Không phải nói, Trình Vũ và Vương Uẩn phối hợp thật sự rất hợp ý nhau.
Trong lúc Vương Uẩn đang hành động, một người lao tới nhanh như đạn pháo, không chút lệch tí nào mà đụng vào Vương Uẩn.
Chỉ thấy Vương Uẩn phun ra một ngụm máu, trong nháy mắt hắn rơi xuống đất thì bất chấp trên người đau đớn thế nào mà lập tức tiến vào trong huyễn thuật!
Là T5!
Đột chiến bộ phía trước chỉ là pháo hôi mà thôi. Sát chiêu chân chính là T5. Họ tự như bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau mà ra đòn tử.
Bất luận Vương Uẩn có trí nhớ siêu phàm thế nào, huyễn thuật chân thật ra sao thì chỉ cần T5 nắm bắt được một cơ hội nhỏ cũng có thể cứng rắn đánh trọng thương Vương Uẩn, khiến Vương Uẩn chỉ có thể trốn vào huyễn thuật.
Giờ khắc này, mọi người không dám ra ngoài, sợ đối phương có năng lực định vị dựa vào âm thanh.
T5 đứng giữa huyễn thuật vô cùng thong thả. Cứ như không e ngại đám Trình Vũ có thể tạo ra thương tổn gì với họ hết.
T5 dùng lỗ tai tìm kiếm dị động phụ cận, huyễn thuật sẽ không giải trừ mà thể lực của hắn cũng không đủ để phá vỡ huyễn thuật.
Trình Vũ im lặng nhìn Vương Uẩn, chỉ thấy Vương Uẩn là thủ hiệu với hắn.
Cái khua tay này khác với La Lam và Nhâm Tiểu Túc, nó mang ý nghĩa là yểm hộ ta.
Trình Vũ thấy dấu hiệu này thì sững sờ, Vương Uẩn mạnh như thế, dám giết luôn cả T5?
Không kịp nghĩ nhiều, sau một khắc Trình Vũ ra hiệu chuẩn bị chiến đấu với trợ thủ.
Chuyện ngoài ý muốn phát sinh, vốn Vương Uẩn đang nằm yên bò rạp xuống đất. Thế nhưng nội thương của hắn quá nặng nên nhịn không được mà ho ra một búng máu.
Âm thanh này cứ như tín hiệu đòi mạng, thân ảnh T5 biến mất tại chỗ. Chỉ trong nháy mắt, một đao hạ xuống trước người Vương Uẩn.
- Nổ súng, cứu hắn!
Trình Vũ gào thét.
Hiện tại mọi người là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng. Vương Uẩn đã chết, nhưng người khác cũng đừng mong sống được!
Trình Vũ thúc dục huyễn thuật, muốn dùng ảo ảnh làm nhiễu loạn tầm mắt của T5. Cấp dưới của Vương Uẩn liều lĩnh lao ra muốn cứu chủ.
Thế nhưng tốc độ của họ sao có thể nhanh bằng T5 được?
Chỉ thấy đao trong tay T5 hạ xuống. Tiếng rít bén nhọn chói tai vang lên trong không khí. Một khắc sau, chuyện quỷ dị xảy ra, Vương Uẩn như một sợi lông vũ lùi về phía sau, khiến một đao này của T5 chém vào không khí!
Thân thể Vương Uẩn phiêu đãng giữa trời, tựa như lục bình trôi dạt. T5 liên tục xung phong liều chết tấn công nhưng chẳng khác nào một đứa nhỏ đi bắt sợi lông vũ. Ngược lại còn đẩy sợi lông vũ này đi ngày càng xa hơn.
Vương Uẩn rống to:
- Ta không chống đỡ được bao lâu nữa, ngắn hắn lại!
Một khắc sau, bốn trợ thủ nhanh chóng dùng hỏa lực yểm hộ. Viên đạn bắn trúng nhưng chỉ kẹt lại ngoài làn da của T5. Vương Uẩn thầm quyết tâm nhưng T5 thật sự như mình đồng da sắt trong truyền thuyết. Ngay cả súng trường cũng bắn không thủng!
May mà lực xung kích của viên đạn cuối cùng cũng tạo chút ảnh hưởng cho T5. Hắn lạnh lùng quay đầu nhìn cấp dưới của Vương Uẩn. Vương Uẩn không hề rút lui, nhẹ nhàng tiến về phía T5.
T5 xoay đao trong tay, hai mắt Vương Uẩn đỏ bừng. Một ngón tay điểm về phía T5, không khí điên cuồng mà dũng mãnh tiến về phía T5. Chúng không ngừng đè ép vào trong lỗ tai T5, khiến đối phương kêu gào thảm thiết.
Đao trong tay T5 chém lên ngực Vương Uẩn, thế nhưng phong bạo của Vương Uẩn đã hoàn thành, khí áp cường đại xuyên thấy màng tai T5 rồi xuyên qua đại não của hắn!
- Trưởng quan!
Bốn trợ thủ của Vương Uẩn chạy tới nơi hắn sắp rơi xuống. Còn T5 thì cứng ngắc ngã xuống đất.
Trình Vũ chạy tới xem xét thương thế của Vương Uẩn, thầm nghĩ chắc Vương Uẩn sống không qua nổi con trăng này.
Thế nhưng hắn ngạc nhiên phát hiện, Vương Uẩn có mặc áo chống đạn. Tuy đao của T5 chém rách áo chống đạn và Vương Uẩn vẫn bị tổn hại, thế nhưng nội thương thì không có.
Sắc mặt Vương Uẩn tái nhợt sờ sờ túi áo. Cuối cùng run rẩy cầm ra một bình hắc dược:
- Thoa lên cho ta. Mau lên, nếu không sẽ không kịp nữa!
Máu của hắn đã chảy rất nhiều, Vương Uẩn cũng không rõ liệu Hắc dược có còn được hắn không.
Lúc trước hắn từng tìm Nhâm Tiểu Túc xin một ít thứ này, đề phòng bản thân bị thương thì có cái mà dùng.
Trình Vũ thở dài:
- Phải tự mình kinh lịch mới biết T5 có bao nhiêu kinh khủng. Cũng không biết tên mặt nạ bạc kia làm sao có thể nghiền ép được T5. Quá dọa người rồi.
- Mau rời khỏi đây…
Vương Uẩn cố nói:
- Chỉ sợ không chỉ có một T5. Lần này Hỏa Chủng đã động sát tâm, nếu những người khác không có hậu thủ, chỉ sợ cũng sẽ đi đời nhà ma.
- Trưởng quan, vậy chúng ta chạy đi đâu đây?
Cấp dưới hỏi.
Vương Uẩn cau mày:
- Chạy về phía đám La Lam!
- Ngươi cảm thấy họ còn đủ thực lực để đối phó với T5?
Trình Vũ hiếu kỳ hỏi.
- Còn nước còn tát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận