Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1078: Biển


Hô hấp.
Đây là thứ Dương Tiểu Cận chuyên dạy cho Nhâm Tiểu Túc. Nàng nói, hô hấp đối với tay súng bắn tỉa ưu tú mà nói giống như một loại ám chỉ, trong nháy mắt khi ngươi điều chỉnh hô hấp, hết thảy ý chí của ngươi đều phục vụ cho ngươi.
Nhâm Tiểu Túc chậm rãi hô hấp, bắt đầu thử điều chỉnh trạng thái của mình, để bản thân triệt để thả lỏng.
Mai Qua nói, thế giới minh tưởng của Vu Sư có khi là một đầm nước, cũng có người là một dòng suối. Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc rất tò mò, vậy thế giới minh tưởng của hắn trông sẽ ra sao.
Với Nhâm Tiểu Túc, thế giới minh tưởng càng nên gọi là thế giới tinh thần thì đúng hơn. Nếu Chân Thị Chi Nhãn là thứ để ngưng tụ tinh thần lực thì thế giới nó mang chủ nhân vào đương nhiên chính là thế giới tinh thần rồi.
Vương Quốc Vu Sư vừa thần kỳ vừa quỷ dị. Trên thực tế, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy nó cũng như siêu phàm giả ở Trung Thổ thôi.
Hắn yên lặng ngồi trong lều vải lấy Chân Thị Chi Nhãn của mình ra.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc không hề nóng lòng minh tưởng mà là yên lặng cùng chờ đợi, nhìn thử xem Mai Qua phản ứng gì không.
Lúc trước Mai Qua từng nói phải tìm tảng đá kia, bởi vì đối phương cảm ứng được tung tích của nó.
Nhâm Tiểu Túc không rõ đối phương cảm ứng bằng cách nào, sử dụng nguyên lý gì mà cảm ứng. Vì thế hiện tại hắn lấy tảng đá từ trong cung điện ra, đương nhiên là muốn xem thử đối phương có thể cảm ứng được không.
Đợi nửa ngày, Mai Qua cũng không có có phản ứng gì, lúc này Nhâm Tiểu Túc mới yên tâm lại.
Xem ra Mai Qua là cảm ứng được thiên tượng ngày mà hắc thạch xuất thế chứ không phải hòn đá này.
Đến cùng thế giới minh tưởng có bộ dạng gì.
Tinh thần lực là thứ hư vô mờ mịt. Thế nhưng từ một khắc hắn trở thành siêu phàm giả, Nhâm Tiểu Túc không cần lo khô kiệt tinh thần lực như những người khác.
Cho nên, thế giới minh tưởng của hắn đến cùng có bộ dáng gì?
Nhâm Tiểu Túc nhắm mắt lại chậm rãi trầm lắng, khi toàn bộ thế giới hãm vào hắc ám, hắn phát giác được, Chân Thị Chi Nhãn phảng phất như hòa vào cùng hô hấp với hắn.
Nếu có người ngoài ở đây, hẳn sẽ phát hiện Chân Thị Chi Nhãn lấp lóe ánh sáng.
Mai Qua nói, hít thở một trăm lần là có thể tiến nhập thế giới minh tưởng.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc không để ý tới, hắn để mặc suy nghĩ của mình không ngừng phát tán rồi lại ngưng tụ.
Trong bóng tối truyền tới thanh âm cước bộ của Nhâm Tiểu Túc, hắn cảm giác bản thân như đang đi qua một hành lang màu đen. Mỗi lượt hít thở là một bước.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc thấy trước mặt xuất hiện một cánh cửa, trên cửa là hoa văn trừu tượng. Nhâm Tiểu Túc nhìn kỹ lại phát hiện đó là hình ảnh tập hợp của đoàn tàu hơi nước, hắc đao, hắc thương, ảnh tử và khoai tây xạ thủ.
Vị trí trung tâm là hai là bài joker mỉm cười quỷ dị.
Nhâm Tiểu Túc hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa ra. Âm vang chầm chậm khuếch tán, không chỉ không chói tai mà còn khiến hắn cảm thấy rất an tâm.
"Đây là..."
Nhâm Tiểu Túc ngây ngẩn cả người, trước mắt hắn là cung điện mà hắn vô cùng quen thuộc.
Trước kia ý thức của Nhâm Tiểu Túc không ít lần tiến vào cung điện rồi, nhưng thân thể thì chưa lần nào.
Mà bây giờ, Nhâm Tiểu Túc chẳng khác nào một du khách, có thể chầm chậm bước trong đó.
Hắn chậm rãi đi về phía máy đánh chữ, thử ấn vào nút, âm thanh cùm cụp vang lên nhưng không có chữ nào được đánh ra cả.
Mọi thứ trong cung điện đã trở nên chân thật trong thế giới minh tưởng của hắn.
Thì ra cung điện là thế giới tinh thần của hắn sao?
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc suy nghĩ.
Hắn vẫn luôn hiếu kỳ lai lịch của cung điện, năng lực siêu phàm của những người khác đều có lý do, chỉ có cung điện của hắn là đột nhiên xuất hiện su một lần ngất xỉu.
Nhâm Tiểu Túc từng hỏi qua rất nhiều người nhưng không nghe được tin có ai như hắn cả.
Cho nên, đối với lai lịch của cung điện hắn vẫn luôn cảm thấy hoang mang. Liệu đây có phải là thực thể hóa từ sức mạnh tinh thần của hắn không?
Hơn nữa mấu chốt ở chỗ, ai cũng nói năng lực siêu phàm liên quan tới tiềm thức mỗi người. Ví dụ Dương Tiểu Cận thích súng ngắm, năng lực siêu phàm của nàng hiện hữu một cây súng bắn tỉa. La Lam thì trân trọng chiến hữu nên có được Anh Linh Thần Điện. Chu Kỳ thích bơi lội nên thức tỉnh năng lực hệ thủy. Lý Thần Đàn thấy được thảm trạng của mẹ mình nên đau lòng mà thức tỉnh năng lực thôi miên. Tuân Dạ Vũ vì sợ chết mà thức tỉnh năng lực Radar.
Nhâm Tiểu Túc cùng đám người đại lừa dối, Vương Uẩn từng thảo luận về đề tài này. Hắn hỏi Vương Tùng Dương tại sao lại thức tỉnh đoàn tàu hơi nước?
Vương Uẩn suy đoán, có thể là do Vương Tùng Dương muốn có được tự do, dùng đoàn tàu hơi nước thoát để thoát khỏi sự khống chế của tập đoàn.
Đương nhiên cũng có năng lực tương đối trừu tượng, ví dụ như Trương Bảo Căn chẳng hạn...
Còn hắn, cung điện của hắn là sao? Vách tường cung điện được bày trí như thư viện vậy. Điều này thể hiện Nhâm Tiểu Túc rất thích đọc sách. Cơ mà Khoai Tây Xạ Thủ thì sao.
Quay lại vấn đề chính, lần này hắn tiến vào thế giới minh tưởng là muốn xem coi thế giới tinh thần của mình lớn cỡ nào.
Như lời Mai Qua nói, thực lực Vu Sư càng cường đại thì thế giới minh tưởng càng bao la hùng vĩ.
Người đều là lá cây trên ngọn núi, sao đến hắn lại là cung điện?
Trên thực tế, cung điện tốt hơn rất nhiều người rồi. Thế nhưng vấn đề ở chỗ, cung điện không thích hợp với tiềm thức Nhâm Tiểu Túc. Chung quy đoàn tàu hơi nước của Vương Tùng Dương chỉ có bốn toa mà hắn lại có 16!
Không phải Nhâm Tiểu Túc tự kỷ mà sự thật nói cho hắn biết, hắn có đủ khả năng được quyền tự kỷ ở phương diện này!
Nhâm Tiểu Túc đứng trong cung điện hô:
"Này cung điện, ngươi đâu rồi?"
Không ai trả lời cả.
Từ khi hắn tới đây, cung điện chưa từng lên tiếng.
Không có cách nào khác, Nhâm Tiểu Túc chỉ có thể tự tìm tòi, xem thử cung điện còn có gì khác không.
Hắn đưa mắt nhìn chung quay một vòng rồi dừng lại ở chỗ để Chân Thị Chi Nhãn.
Trên vách tường đó có một lỗ thủng có hình đáng như Chân Thị Chi Nhãn!
Nhâm Tiểu Túc nhìn Chân Thị Chi Nhãn trong tay một chút, sau đó nhẹ nhàng ấn nó vào.
Âm thanh lạch cạch vang lên, tự như có khóa sắt và dây cót đang hoạt động. Vách tường cung điện bỗng chia làm hai, cánh cửa mở ra. Cánh cửa giống y như lúc Nhâm Tiểu Túc tiến vào.
Nhâm Tiểu Túc dứt khoát đẩy cánh cửa này ra, ngoài cửa là chân trời bao la, thậm chí còn có mây từ trước mắt thổi qua.
Bên ngoài, Nhâm Tiểu Túc đứng cạnh cửa như đứng bên một vách đá, dưới chân là một vùng biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận